Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ - 57

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:34:07
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng với đám người dân thôn quê chưa từng biết đến chữ nghĩa, lời nói ấy chẳng khác gì tiếng quạ kêu. Trong mắt họ, vòm cầu sập là bởi quỷ thần nổi giận. Là do phong thủy bị phá! Chỉ cần hiến tế m.á.u tươi, cầu mới có thể dựng lên được.

Người trong thôn gào khóc, la hét, đổ tội lên những người khác họ kia. Họ khăng khăng cho rằng, chỉ cần hiến tế những kẻ ngoại tộc này, thần Núi sẽ nguôi giận, cây cầu sẽ được hoàn thành.

Khi ấy, trưởng thôn đứng ra bảo đảm:

"Chúng tôi sẽ nuôi nấng những đứa trẻ mồ côi ấy. Sẽ để chúng lớn lên bình an. Cha mẹ chúng cũng sẽ được thôn Quan Bình ghi nhớ công lao."

Chỉ bằng vài câu thề thốt, chỉ bằng một cây cầu chưa hoàn thiện, mười ba mạng người bị trói chặt, quẳng vào hố móng trụ.

Họ giãy giụa. Họ khóc lóc. Họ gào thét mắng chửi. Nhưng tất cả những tiếng kêu đó, cuối cùng đều bị tiếng máy trộn xi măng nuốt chửng, bị dòng xi măng đặc quánh đổ xuống, vùi lấp không sót một lời cầu cứu.

Dưới sự chỉ đạo của những kẻ già trong thôn, dân làng còn chôn cả quần áo và di vật của những người bị hiến tế bên cạnh bia cầu, khiến nó trở thành phong ấn trấn giữ linh hồn họ. Không cho phép họ đầu thai, không cho phép họ siêu sinh, chỉ có thể mãi mãi kẹt lại dưới lòng đất, vĩnh viễn bảo vệ cây cầu nhuốm m.á.u này.

Sau này, chính phủ cử người tới khảo sát khu vực, thấy dân làng góp tiền góp sức xây cầu nên rất khích lệ, còn cho chuyên gia tới hỗ trợ.

Chuyên gia đứng tại công trường, cau mày chỉ ra rằng: "Dây chống gió buộc sai vị trí, lực chịu tải mất cân bằng, mới dẫn tới vòm cầu đổ sụp."

Câu nói ấy, giống hệt như lời người khác họ năm xưa đã nói.

Nhưng lần này, toàn bộ thôn Quan Bình đều giữ im lặng. Không ai nhắc lại, cũng không ai phản đối. Bởi vì bọn họ biết, nếu thừa nhận điều đó, thì m.á.u tươi và oan hồn dưới chân họ... đều là tội nghiệt không thể gột rửa...

Dưới ánh trăng xám nhợt, cuối cùng đến tận đêm nay, những người già cuối cùng còn sót lại trong thôn Quan Bình cũng bị bộ xương khô g.i.ế.c sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/57.html.]

Chú Cửu quỳ rạp trên mặt đất đầy m.á.u và những mảnh t.h.i t.h.ể vụn vỡ, hai tay bấu chặt xuống nền đất lạnh lẽo. Ông ta ngửa đầu cười như kẻ điên, trong tiếng cười lẫn lộn nỗi tuyệt vọng và cố chấp:

"Chúng tôi không sai... Chúng tôi không làm gì sai cả... Chúng tôi chỉ muốn cứu thôn mà thôi..."

Liên Thanh Lâm mặt mày tái mét, mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Cậu ta lao tới, đá văng ông ta ra như đá một bao rác, chỉ thẳng vào mặt mà mắng lớn:

"Ông còn mặt mũi mà nói mấy lời đó à? Các người vì dục vọng bản thân mà g.i.ế.c hại biết bao sinh mạng vô tội. Thôn Quan Bình mục ruỗng, hóa thành nơi c.h.ế.t chóc này chính là báo ứng cho tội ác của các người!"

Cậu ta giận đến mức tay run lên, chưa kịp nguôi cơn tức đã vung thêm mấy cú đ.ấ.m thô bạo vào người chú Cửu:

"Chờ tao qua được cửa này, tao mà tha cho cái mạng chó của mày thì tao không mang họ Liên nữa!"

Chú Cửu ngã lăn ra đất, không còn sức mà giãy dụa, chỉ lặp đi lặp lại như một con rối đứt dây: "Chúng tôi chỉ muốn cứu thôn... chỉ muốn cứu thôn..."

Ở bên cạnh, bộ xương trắng khổng lồ đứng lặng. Dưới ánh trăng mờ, hình thù vặn vẹo của nó trông vừa khủng khiếp vừa tang thương. Khi ánh mắt người chơi dần thích ứng, họ chợt nhận ra—trong từng khúc xương cứng đờ đó, không chỉ có sát khí mà còn phảng phất một nỗi buồn mơ hồ, như thể... nó đang bảo vệ bọn họ.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cả nhóm do dự bước lại gần. Sáu người đứng trên cây cầu cũ, ngẩng đầu nhìn lên bộ xương trắng. Còn bộ xương, cũng cúi thấp xuống, yên lặng quan sát họ.

Khoảnh khắc ấy, như cha mẹ thất lạc hai mươi năm đang tìm lại đứa con yêu quý của mình.

Một lúc lâu sau, trong tiếng gió rít qua khe núi, Lê Tri cất tiếng, giọng nói mềm đi, run run nhưng vô cùng kiên định:

"Cha mẹ... Chúng con đã về rồi. Hãy yên nghỉ đi."

Loading...