Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ - 52

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:31:31
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới màn đêm buông xuống, thôn Quan Bình chìm trong bóng tối bỗng nhiên lấp lóe ánh sáng lấm tấm. Từng ngọn đuốc leo lét như ma trơi, từng đốm từng đốm tụ lại, hướng thẳng về phía bọn họ.

"Không ổn rồi, bị phát hiện!" – Liên Thanh Lâm nhanh chóng leo ra khỏi hố, sắc mặt tái xanh. Anh ta vừa nhìn xung quanh, vừa thấp giọng: "Dân thôn đuổi tới! Giờ làm sao đây?"

Lê Tri không hề do dự, ra quyết định dứt khoát: "Đi tìm xe! Tập trung về phía cầu lớn của thôn!"

Mọi người nghe xong đều sững người. Cây cầu lớn kia chẳng phải nơi tốt lành gì, lần trước qua đó còn suýt bị quỷ đả tường vây hãm. Nhưng giờ đâu còn thời gian nghi ngờ, không chạy thì chỉ có nước bị tóm sống.

Không ai lên tiếng nữa, cả đám lập tức trèo khỏi hố chôn, rẽ vào con đường khác, cố tránh đám dân thôn đang gào thét phía sau. Chạy được một quãng khá xa, bọn họ còn nghe thấy tiếng chửi rủa tức tối vọng lại từ hố chôn.

Bên ngoài thôn giờ trống không, chỉ còn chiếc xe tang chú Cửu dùng đón bọn họ lúc trước đậu xập xệ ngoài bức tường. Nhưng vấn đề là — họ không có chìa khóa.

"Hay là... cứ chạy bộ?" – Liên Thanh Lâm thở hồng hộc, còn nảy ra ý kiến: "Tôi có thể cõng anh Chúc chạy!"

Chúc Chi Bạch nở nụ cười yếu ớt: "Cảm ơn cậu, người anh em."

Lê Tri lắc đầu: "Bọn họ có thể lái xe đuổi theo. Phải tìm chìa khóa. Nếu không thấy thì đành dùng cách khác, nhưng sẽ hơi mạo hiểm."

Trì Y hỏi dồn: "Cách gì vậy?"

Lê Tri không trả lời ngay, cô chỉ lạnh lùng bước vào nhà: "Ẩn mình. Chờ chú Cửu tới mở xe, chúng ta sẽ cướp."

Bên trong sân, linh đường đã bị tháo dỡ, chỉ còn lác đác vài nén vàng cháy dở. Cả đám như những bóng ma, cẩn thận lục soát khắp nhà. Nhưng dù tìm lật tung từng ngóc ngách, vẫn không thấy bóng dáng cái chìa khóa đâu.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Họ chui rúc vào những góc khuất, cố tìm chỗ trốn.

"Trốn dưới gầm xe được không?" – Một người đề nghị.

"Tôi có thể leo lên cây, chờ ông ta mở cửa xe rồi nhảy xuống." – Người khác tiếp lời.

"Bên cạnh tường có đống cỏ khô, ta núp ở đó cũng ổn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/52.html.]

Đang thì thào tính toán, đột nhiên, một tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Tiếng bước chân ấy, chậm rãi, đều đặn, từ xa tiến lại gần.

Tất cả nín thở, căng thẳng tới cực điểm.

Nhờ ánh đèn nhập nhoạng, họ lờ mờ thấy được bóng người đang tới gần — là thầy Âm Dương áo xanh. Gương mặt anh ta vô cảm, trong tay cầm một chiếc la bàn, lặng lẽ đi ngang qua.

"Cạch."

Một chùm chìa khóa rơi xuống ngay trước mặt bọn họ, phát ra tiếng động nhỏ xíu nhưng lại chói tai trong không gian c.h.ế.t lặng này.

Không ai kịp phản ứng. Chỉ thấy thầy Âm Dương vẫn không quay đầu, cứ thế từng bước từng bước biến mất vào bóng đêm.

Người chơi: "Ơ... ơ?"

Khán giả livestream: "Ơ.. Ơ.. Ơ..."

Khoan đã, hành động giúp đỡ này... có phải quá trắng trợn rồi không?

Mặc cho tình huống khẩn cấp, những người từng lăn lộn trong giới giải trí vẫn không nhịn được mà cùng nảy ra một suy nghĩ:

— "Diễn xuất thật trân thế kia mà cũng dám ra mặt à?"

Nhưng suy nghĩ chỉ lướt qua rất nhanh. Những ngọn đuốc phía xa đã tạo thành một hàng dài, gấp gáp áp sát. Không còn kịp do dự, Lê Tri cúi xuống nhặt lấy chùm chìa khóa: "Đi!"

Liên Thanh Lâm phấn khích: "Để tôi lái! Tôi lái cho! Tôi là fan cứng của Haruna xe thần đấy!" (tên 1 bộ manga)

Lê Tri nhíu mày. Nếu trên đường xảy ra biến cố, cô cần có khả năng phản ứng nhanh, vì vậy cũng không nhiều lời, trực tiếp ném chìa khóa cho cậu ta.

Trì Y lo lắng hỏi: "Xe tang yêu cầu bằng B1 đúng không? Anh có bằng B1 chưa?"

Liên Thanh Lâm vừa kéo cửa xe vừa quay lại, vẻ mặt như thể nghe chuyện nực cười: "Vào phó bản rồi còn bằng với chả cấp gì nữa? Ai rảnh đi hỏi cảnh sát giao thông à?"

Cũng đúng...

Loading...