Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ - 51

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:31:13
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng càng đào sâu, sắc mặt của từng người càng trắng bệch.

Hố mộ này nhỏ bất thường, nhỏ đến mức không ai tin được nó có thể chứa nổi mười mấy t.h.i t.h.ể như lời đồn. Cỏ dại phủ kín mặt đất dần bị san bằng, tiếng xẻng sắt va vào đất vang lên khô khốc, khiến từng hồi tim của mọi người như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cứ mỗi nhát xẻng xúc xuống, khoảng cách giữa họ và sự thật lạnh lẽo kia lại ngắn thêm một đoạn.

Bỗng một tiếng "keng" vang lên, rõ mồn một giữa không gian u ám. Tất cả lập tức ngừng tay, hô hấp cũng như đông cứng lại.

Trì Y lau mồ hôi lạnh trên trán, môi run rẩy: "Tôi... tôi đào trúng quan tài rồi!"

Dưới lớp bùn đất ướt át, một góc quan tài đen sì lộ ra, xung quanh còn quấn lằng nhằng dây đỏ. Lê Tri không chần chừ, cúi người dùng tay hất đất, lộ ra thêm phần dây đỏ quấn chặt từ dưới lên trên, từng vòng từng vòng, như một thứ phong ấn thô sơ nhưng đầy ác ý, tựa hệt phù văn vẽ trên tấm bia đá lúc trước.

Ánh chiều tà chỉ còn le lói, nhuộm màu trời đất bằng một thứ sắc vàng lạnh lẽo sắp tắt.

Cao Sĩ Quân nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài, mặt trắng bệch như tờ giấy: "Trong này... nhất định phong ấn thứ gì rất kinh khủng. Hay chúng ta đừng mở ra thì hơn?"

Nhưng chẳng ai buồn để tâm đến lời cậu ta. Bây giờ, từng phút từng giây còn ánh sáng đều quý giá như vàng, ai cũng biết một khi trời tối hoàn toàn, bất cứ chuyện gì khủng khiếp cũng có thể xảy ra. Cả nhóm vội vàng đào hết đất xung quanh, để lộ toàn bộ chiếc quan tài.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Đó là một cỗ quan tài đen bóng, bị quấn kín mít bởi dây đỏ. Những sợi dây chằng chịt ấy đan thành một hình phù lạ lùng ngay chính giữa nắp hòm. Ở bốn góc còn treo lủng lẳng mấy chiếc chuông đồng nhỏ đã bị oxy hóa thành những vệt xanh rỉ sét, phát ra thứ âm thanh u u kỳ quái mỗi khi gió thổi qua.

Nhìn qua cũng đủ hiểu, chiếc quan tài này không phải dùng để an táng đơn thuần, mà là để trấn áp thứ gì đó không nên tồn tại.

Liên Thanh Lâm đứng thẳng trong hố, liếc nhìn về phía thôn Quan Bình mờ ảo trong sương đêm, thì thầm: "Nếu dân trong thôn phát hiện ra chúng ta đang làm chuyện này... chắc chắn sẽ ngăn cản."

Nghe vậy, Lê Tri lại cong khóe môi, nụ cười nhàn nhạt hiện lên giữa gió lạnh, ánh mắt sâu thẳm như đáy giếng: "Ác ý của họ đối với chúng ta lớn như vậy, biết đâu, thứ bị phong ấn trong đây mới là đồng minh của chúng ta thì sao?"

Nói xong, cô vung tay dứt khoát: "Mở quan tài đi."

Cả đám chỉ cảm thấy m.á.u trong người như sôi lên, vừa sợ vừa phấn khích. Sáng đóng đinh, tối nạy đinh, phó bản này đúng là chơi mạng thật sự. Họ chia nhau ra, đẩy mạnh nắp hòm. Những chiếc chuông đồng đồng loạt khẽ rung, âm thanh như tiếng than khóc rền rĩ vang vọng khắp nghĩa địa.

Ngay khoảnh khắc nắp quan tài bật tung, một luồng gió lạnh buốt từ trong lòng đất phả thẳng lên, mang theo mùi gỗ mục tanh nồng, mơ hồ còn lẫn mùi m.á.u tươi đã thối rữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/51.html.]

Trong nháy mắt, những người nhát gan đều hoảng sợ nhắm tịt mắt.

Nhưng rồi... chẳng có bàn tay gầy guộc nào vươn ra, chẳng có quái vật dị hình nào nhảy xổ lên.

Trong quan tài trống không — chỉ có vô số bài vị bày la liệt từ đầu đến cuối. Trên mỗi bài vị đều dán một lá bùa vàng, chú văn kỳ dị không khác gì ký hiệu dây đỏ trên nắp quan tài. Dưới mỗi bài vị còn đè một chùm tóc đen nhánh.

Cả nhóm c.h.ế.t lặng.

"Cái... cái này là gì vậy?" Một người run run hỏi, giọng lạc đi vì kinh hãi.

Khung bình luận trong trò chơi cũng nổ tung:

[Là tà thuật đó! Tà thuật dùng tóc người để luyện hồn kìa!]

[Khốn kiếp, thôn này rốt cuộc đã làm gì? Muốn phong ấn ai?]

[Đây hoàn toàn không phải mộ chôn người, mà là mộ giam giữ linh hồn! Không cho đầu thai luôn!]

Lê Tri nhặt một bài vị lên, lật mặt bùa vàng, ánh mắt lập tức trầm xuống.

Tên trên bài vị giống hệt những cái tên được khắc trên bia mộ lúc trước. Cô lại nhặt thêm vài bài vị khác, nhìn kỹ năm sinh, năm mất, lông mày càng lúc càng cau chặt.

"Bọn họ..." Giọng Lê Tri lạnh đi, "đều c.h.ế.t cùng một năm."

Cô đặt nhẹ bài vị xuống, ánh mắt xuyên qua màn đêm, nhìn về phía cây cầu lớn nối vào thôn Quan Bình, nơi sương mù dày đặc đang dần nuốt chửng bóng tối.

"Chắc chắn..." Lê Tri nói, từng chữ như gõ vào lòng mỗi người, "chết cùng một ngày."

 

Loading...