Vợ Cũ Thiên Tài, Tổng Tài Hối Hận - Chương 278
Cập nhật lúc: 2024-09-20 21:44:29
Lượt xem: 9
“Anh cũng giống em, đều không thích bị người khác khống chế, cho nên mới không được yêu thích đấy.” Kỷ Tử Câm nhếch môi, nhưng không hề có ý cười.
Cô và Thẩm Thời Dịch đều giống nhau, nhìn bề ngoài thì hào nhoáng.
Nhưng thật ra, ba của họ đều chỉ xem họ là công cụ mà thôi.
Một công cụ kinh doanh vô tri vô giác.
Trước kia cô còn từng ghen tị với Kỷ Niệm Niệm, vì cô ta được Kỷ Thành Phong yêu thương.
Bây giờ nghĩ lại, không cần cũng được!
Không có được, thì không cần nữa.
Thẩm Thời Dịch mím môi, ánh mắt u ám sâu thẳm: “Ông ta chỉ coi trọng lợi ích, muốn anh ly hôn với Đường Noãn.”
Kỷ Tử Câm biết chuyện này.
Cô suy nghĩ vài giây, không trực tiếp khuyên nhủ: “Em thấy Đường Noãn thích hợp hơn Kỷ Niệm Niệm.”
Nói xong, cô uống hết ly cà phê, liếc anh một cái: “Uống nhanh đi, nguội rồi không ngon đâu, đừng lãng phí, quý lắm đấy.”
Thẩm Thời Dịch cong môi cười, uống cạn ly cà phê.
Kỷ Tử Câm cau mày khó chịu.
Sao lại có người uống cà phê kiểu này chứ!
Quá không biết thưởng thức, lãng phí!
...
Trong nhà, Đường Noãn đang nghe bà Lâm kể chuyện xưa.
Nói về con gái của bà, nói về quãng thời gian mà chỉ cần nhớ lại, bà đã thấy đau lòng.
Ánh mắt bà Lâm nhuốm màu bi thương, chất chứa bao cảm xúc.
Bà cúi đầu, lau khóe mắt, mỉm cười hỏi Đường Noãn: “Noãn Noãn, con có muốn xem ảnh dì Lâm của con không?”
Đường Noãn không chút do dự gật đầu: “Con muốn ạ.”
Nghe nói cô ấy và dì Lâm rất giống nhau, cô cũng muốn xem, rốt cuộc giống đến mức nào.
Không chỉ vậy, cô còn cảm thấy hứng thú với dì Lâm một cách khó hiểu.
“Nào, con dìu bà, chúng ta lên lầu.”
Bà Lâm đưa tay ra, Đường Noãn dìu bà, chậm rãi lên lầu.
Vào một căn phòng.
Cách bài trí trong phòng có chút cổ kính, không khí không hề có mùi bụi bặm.
Có thể thấy, vẫn luôn được dọn dẹp.
Bà Lâm chỉ vào ngăn kéo: “Con kéo ra xem, bên trong có một album ảnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-278.html.]
Đường Noãn dìu bà Lâm ngồi xuống giường, sau đó mới kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cuốn album ảnh bìa màu nâu, hơi cũ và nhăn.
Cuốn album rất to, rất nặng.
Đường Noãn quay lại ngồi bên cạnh bà Lâm, nhẹ giọng hỏi: “Bà Lâm, là cuốn này ạ?”
“Đúng rồi, chính là cuốn này.”
Bà Lâm lật bìa da, nụ cười hiền từ: “Dì Lâm của con từ nhỏ đã rất thích làm đẹp, nhưng mà, con bé lại rất thích mày mò đồ điện tử.”
“Hơn hai mươi năm trước, lúc đó đồ điện tử làm gì phát triển như bây giờ, nó cứ mày mò máy ảnh, máy tính, radio các kiểu...”
“Nó thích chụp ảnh, cũng thích chụp cho người khác, suốt ngày cầm máy ảnh chụp người, chụp cảnh, con gái con đứa mà lại thích mấy thứ này.”
Giọng bà Lâm bình tĩnh kể lại, như đang kể chuyện cho Đường Noãn nghe.
Sự dịu dàng trong ánh mắt khiến Đường Noãn cảm nhận được nỗi nhớ nhung da diết.
Cô đoán, bà Lâm chắc hẳn rất nhớ dì Lâm.
Cô không biết nên nói gì, bèn lật album xem, đúng như bà Lâm nói, dì Lâm rất thích chụp ảnh.
Lúc đầu, toàn là ảnh những ngôi nhà cổ, những công trình kiến trúc độc đáo.
Lật đến giữa, một bức ảnh đột nhiên hiện ra trước mắt.
Ánh mắt Đường Noãn lập tức bị thu hút.
Trong ảnh là hai cô gái trẻ mặc đồ cưỡi ngựa.
Họ tết tóc đuôi sam to, buông xuống trước ngực, đội mũ vuông, cho dù là bây giờ nhìn lại, vẫn rất thời trang và hiện đại.
79: Em gái ruột
Một trong hai người, khí chất thanh lãnh, xinh đẹp rạng rỡ, nụ cười hào phóng tự tin.
Đường Noãn nhận ra, đó là mẹ chồng cô, Phương Thanh .
Và ánh mắt cô nhanh chóng bị cô gái bên cạnh Phương Thanh thu hút.
Cô gái đó có đôi mắt ôn hòa, nhưng cũng cười rất tự tin ung dung, làn da rất trắng, khí chất vô cùng rực rỡ.
Tim Đường Noãn bỗng run lên.
Như bị thứ gì đó gõ vào, không đau, mà là một cảm giác rất vi diệu.
Tim cô đập thình thịch, cảm thấy mình thật sự rất giống cô gái đó.
Nói chính xác hơn, là cô và dì Lâm rất giống nhau.
Đường Noãn bỗng dưng có cảm giác rất thân thiết, không khỏi hứng thú, hỏi bà Lâm: “Bà Lâm, đây là dì Lâm ạ?”
“Đúng rồi, là con bé.”
Bà Lâm lấy album ảnh qua, đặt lên đùi, tay nhẹ nhàng vuốt ve cô gái trong ảnh, ánh mắt ánh lên vẻ u buồn.
“Lúc đó, nó là một cô gái xinh đẹp biết bao, con xem, có phải rất giống con không? Đều xinh đẹp như vậy, đều ôn nhu điềm tĩnh như vậy.”