Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 259

Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:09:32
Lượt xem: 63

Chương 259. -

 

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã giác ngộ cả một đêm mới tỉnh lại, lúc hai người đồng loạt mở mắt ra, Minh Tiêu tôn giả ngồi tỉnh tọa tu luyện cũng mở mắt ra ngay sau đó.

Minh Lê còn đang nằm co ro trên giường ngủ say.

Minh Tiêu tôn giả ôn hòa nhìn hai người bọn họ, chỉ truyền âm cho bọn họ một câu, sau đó lại nhắm mắt lại.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt trịnh trọng cung kính thi lễ với Minh Tiêu tôn giả, sau đó nhanh chóng rời đi.

So sánh với chuyện có cơ hội trân quý được tôn giả giải thích nghi vấn, hiển nhiên trước mắt chuyện của Đại Ma vương càng vội hơn.

Hai người lấy tốc độ nhanh nhất trở về viện 89 ở phía bắc. Hôm qua bọn họ đánh lạc hướng các tiên sinh, nói nhiều chuyện như vậy, chắc hẳn không có người nào quấy rầy Linh Tu.

Ở trong viện, Linh Tu ngồi cả một đêm, hai đầu vai phủ thêm một tầng sương lạnh mỏng. Hắn ta cúi đầu, bên trong tay áo rộng lớn, hai tay đang chảy m.á.u dùng lực che chở Dưỡng hồn ngọc.

Hắn đã ăn rất nhiều Bổ Huyết đan, nhưng vẻ mặt vẫn tái nhợt đáng sợ, giống như người bị rút sạch m.á.u trong cơ thể.

"Linh Tu?"

Ngu Tri Dao gọi ra tiếng, người dưới tàng cây ngẩng đầu lên, sắc mặt ảm đảm, hốc mắt ửng đỏ, môi khô nứt nẻ tái nhợt.

Hai người đi vào cũng có chút kinh ngạc.

“Ma vương tỷ tỷ sao rồi?" Ngu Tri Dao kéo Lạc Vân Dã đi nhanh đến chỗ này.

"Đêm qua, đêm qua tĩnh huống của nàng ấy không được tốt." Trên lông mi của Linh Tu có một tầng sương trắng, hắn ta l.i.ế.m đôi môi khô ráo: "Ta từng nghe người ta nói, Ma tộc mượn ánh trắng tu luyện... Ta không biết có tác dụng với nàng ấy không, ở chỗ này ngồi một chút, hình như sáng nay có tốt hơn."

Ngồi một chút?

Đại ca, ngươi đây là ngồi cả đêm đó?

Lạc Vân Dã muốn đưa tay truyền chút ma khí, lại nghĩ đến thể chất xui xẻo gì đó của mình sẽ làm cho mọi chuyện xấu thêm, cho nên do dự không vươn tay ra.

Ngu Tri Dao nhìn ra suy nghĩ của hắn, trực tiếp nghiêng đầu ôm thiếu niên trước mặt thật chặt: "Nhanh truyền chút ma khí cho tỷ tỷ thử một chút?"

Lạc Vân Dã gật đầu, lập ra một thuật ngăn cách, mở năm ngón tay ra, một luồng ma khí màu đen thuần khiết nhanh chóng tràn vào trong Dưỡng hồn ngọc được Linh Tu che giấu dưới cổ áo.

Ma khí màu đen bao phủ toàn bộ Dưỡng hồn ngọc, Linh Tu cảm giác được tia tinh phách yếu ớt bên trong Dưỡng hồn ngọc đang hấp thụ huyết khí, cũng đang nhanh chóng hấp thụ ma khí.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ.

Bắt đầu từ đêm qua, gần như không cần hắn ta tự thăm dò, đã có thể tự động cảm nhận được tình huống của Thời Oánh.

Giống như giữa bọn họ có một sự liên kết vô hình, làm cho hắn ta có thể cảm nhận được tình huống của nàng ấy.

Cho nên đêm qua hắn ta có thể thấy được tình huống của Thời Oánh không tốt, giống như đóa hoa không hút đủ nước nhanh chóng khô héo, lúc nào cũng sẽ bị gió thổi bay đi.

Đêm qua hắn ta nắm khối Dưỡng hồn ngọc này, không ngừng đưa huyết khí vào, còn đứt quản nói rất nhiều chuyện với nàng, muốn nàng ấy kiên trì một chút.

Suốt một đêm, rốt cuộc luồng tinh phách yếu ớt kia cũng vượt qua cửa ải khó khăn nhất, tinh phách trong suốt triệt để ngưng tụ.

Hôm nay có cổ ma khí đồng nguyên thuần túy này rót vào, trạng thái tinh phách của Thời Oánh ngày càng tốt hơn, giống như đóa hoa khô héo hút đủ nước, từ từ đứng thẳng thân hoa lên.

Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, nhón chân lên hôn vào đôi môi hồng sắc của Lạc Vân Dã

Bàn tay truyền ma kkhí của Lạc Vân Dã run lên, cảm giác mặt nóng lên, hắn nhanh chóng vùi mặt vào vai của Ngu Tri Dao.

DTV

Ngu Tri Dao vẫn còn ôm hắn cười: "Hôm nay lại chia một phần may mắn cho Tiểu Vân, Ma vương tỷ tỷ nhất định sẽ ngày càng tốt."

"Nhóc con hôn lại cho ta! Hung hăng hôn nàng ấy!"

Bên trong Dưỡng hồn ngọc có hình dạng như giọt nước đột nhiên truyền ra một giọng nói ngọt ngào.

Hai tay cầm Dưỡng hồn ngọc của Linh Tu hơi run.

Tinh phách yếu ớt không còn chút ma khí nào của Đại Ma vương sớm nên biến mất, lại bị đan dược bát phẩm cửu phẩm cố gắng cưỡng ép giữ lại, đưa vào bên trong Dưỡng hồn ngọc.

Cuối cùng trước khi luồng tinh phách của Thời Oánh biến mất, nàng ấy dùng hết tu vi ma khí của mình biến thành quà, chia cho sáu người bọn họ.

Cho nên tinh phách của Ma vương không còn ma khí, cho dù bị ép ở lại bên trong Dưỡng hồn ngọc, cũng không có cách nào sống sót.

Thời Oánh yếu ớt ở bên trong Dưỡng hồn ngọc hoàn toàn không có cách nào nói chuyện được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Linh Tu đang không ngừng rót m.á.u tươi của mình vào cho nàng ấy.

Nhưng cho dù nàng ấy hút m.á.u tu sĩ Nhân tộc, cũng không ngăn cản chuyện nàng ấy sắp chết.

Nàng ấy không muốn hút, nhưng Linh Tu lại liên tục nói nhiều lời với nàng ấy. Thời Oánh thật sự không nỡ làm cho hắn ta khổ sở, lúc đang nửa tỉnh nửa mê nghe được giọng nói của hắn ta, dựa vào m.á.u tươi của Linh Tu, cố gắng kiên trì.

Nàng ấy muốn chờ khỏe lại một chút, sẽ mắng Linh Tu không cho phép hắn ta lấy m.á.u nữa, nghiêm nghị khiển trách hắn ta một trận.

Chẳng qua lời khiển trách không được tự nhiên biến thành ---

"Linh Tu, ta không muốn huyết khí của ngươi." Thiếu nữ thúc giục hắn ta, "Có ma khí đồng nguyên của nhóc con là được rồi, ngươi đưa ta cho hắn đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-259.html.]

Linh Tu hơi mím đôi môi tái nhợt nói: "Ta không muốn."

Thời Oánh: "..."

Mặc dù Linh Tu nói như vậy nhưng vẫn đưa Dưỡng hồn ngọc dính đầy m.á.u vào tay Lạc Vân Dã.

Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ vẫn còn tiếp tục: "Linh Tu ngươi nhanh chóng ăn mấy viên đan dưỡng chữa trị đi."

Linh Tu nghe lời từ bên cạnh cầm lấy chai thuốc, lấy đan dược ăn vào.

"Ngoan quá ngoan quá." Ít nhiều gì tính cách của Đại Ma vương có chút ngạo kiều, rất ít khi sẽ dỗ dành người ta, giờ phút này lại cam tâm tình nguyện dỗ hắn ta: "Trước chăm sóc tốt cho mình, mới có thể vẫn luôn ở bên cạnh ta."

Linh Tu ừ một tiếng, sau đó tự bôi thuốc lên vết thương của mình.

Ngu Tri Dao nhìn đến ngây người.

Thì ra hai người Đại Ma vương và Linh Tu ở bên cạnh nhau là tình cảnh như vậy?

Không trách Hoa Hoa thường xuyên ai oán và ghen tị, phần độc sủng này của Ma vương tỷ tỷ, thật ngọt!

Bầu không khí đã bớt căng thẳng.

Ngu Tri Dao lại quay đầu hôn lên mặt của Lạc Vân Dã đang chôn vào đầu vai của nàng, đôi môi đỏ mọng mềm mại, hôn hắn từng cái từng cái.

Cả khuôn mặt của Lạc Vân Dã đều đỏ ửng.

Hết lần này đến lần khác Ngu Tri Dao còn có lý có chứng nói: "Ta là đang truyện vận may tốt cho Tiểu Vân, để cho tỷ tỷ khôn phục nhanh hơn."

Ở bên trong Dưỡng hồn ngọc, Thời Oánh cười ra tiếng: "Đúng đúng đúng, nói không sai! Nhóc con hôn lại cho ta, hôn lại mấy cái cũng có thể lấy được vậy may."

Lạc Vân Dã: "..."

Gò má của thiếu niên rất mềm mại, da trắng như tuyết, Ngu Tri Dao giống như hôn nghiện rồi, vô cùng ngay thẳng trực tiếp lại hôn mấy cái như gà mổ thóc.

Lập tức Lạc Vân Dã càng chôn đầu thấp hơn vào vai Ngu Tri Dao, hắn ta vừa vùi đầu vừa cọ, thậm chí còn vùi hết cả khuôn mặt vào gáy nàng không ra.

Biểu diễn ra một màn mèo lớn xấu hổ.

Ngu Tri Dao thật sự rất thích hắn. Thấy hắn xấu hổ thành như vậy, cũng không trêu chọc hắn ta, yên tĩnh ôm người ta, thiếu nữ bên trong Dưỡng hồn ngọc trong tay Lạc Vân Dã phát ra tiếng cười vui vẻ.

Linh Tu có chút không biết làm sao, nhưng vẫn yên lặng dung túng.

Đại Ma vương có được sinh mạng mới, giống như biến thành một người hay nói.

"Nhóc con Tiểu Vân, ngươi như vậy không được, không thể vẫn luôn để cho Tiểu Ngư chủ động như vậy."

"Tiểu Ngư rất mong đợi ngươi có thể hung hăng hôn lại đó."

̀ "..."

Người nào mong đợi như vậy?

Hai câu thành công làm cho tim hai người đập nhanh như trống, sắc mặt ửng đỏ như trái cà chua.

Linh Tu tạm thời xem như không nghe thấy.

Lạc Vân Dã đưa ma khí cuồn cuồn vào, đến khi luồng tinh phách của Đại Ma vương không có cách nào hấp thụ được nữa, liền trả lại Dưỡng hồn ngọc cho Linh Tu.

Vẻ mặt của Lạc Vân Dã tát nhợt, hắn nói: "Sau này mỗi ngày ta và Tiểu Ngư sẽ đến truyền ma khí cho tỷ tỷ."

"Ta hiểu, các ngươi là muốn hôn hôn mỗi ngày." Đại Ma vương thần bí nói một câu, để cho hai người thành công đỏ mặt.

Linh Tu hận không thể che miệng của nàng ấy lại.

Hắn ta cầm Dưỡng hồn ngọc, đang muốn tiễn hai người muốn chạy trốn khỏi chỗ này rời đi, lúc đi tới trước cửa, mới nói một câu: "Tỷ ấy chỉ là nói đùa với các ngươi."

Rất sợ Thời Oánh lại nói ra câu kinh người gì, Linh Tu vội vàng đóng cửa lại.

Thời Oánh nhìn vẻ căng thẳng của hắn, vẫn luôn cười tươi.

Thiếu nữ cười vui vẻ như thế, làm cho Linh Tu cũng từ từ cong môi bật cười.

"Linh Tu, mặt của ngươi thật trắng, ta không thích." Đại Ma vương nghiêm túc nói: "Ngươi nên đi ngủ."

"Được."

Linh Tu đồng ý, đi vào phòng, lau chùi vết màu dính đầy Dưỡng hồn ngọc cho nàng, trả lại sự sạch sẽ cho khối ngọc hình giọt nước này.

Hắn ta nằm xuống, trước khi ngủ vẫn không yên tâm đặt Dưỡng hồn ngọc vào lòng mình, gần nơi trái tim.

Toàn bộ hành trình Thời Oánh không nói gì.

Chờ sau khi Linh Tu nhắm mặt lại, Đại ma vương trực tiếp nghe tiếng tim đập của hắn ta, đỏ mặt một cách khó hiểu.

Nàng ấy chưa từng nghe được tiếng tim đập của nam nhân gần như vậy.

Đại Ma vương hơi có chút thẹn quá thành giận nghĩ: Cách gần như vậy, là không muốn cho nàng ấy ngủ sao?

Loading...