Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:09:18
Lượt xem: 58
Chương 222. -
Thời Lưu tiến lên, đi thẳng tới trước mặt hai người. Gã suy nghĩ, nhìn Lạc Vân Dã bên trái, rồi nhìn Thời Việt bên phải, cái đầu nhỏ bé tràn ngập nghi ngờ to bự.
Giữa Ma long cũng phân ra huyết mạch ruột thịt và họ hàng, có người cũng là Ma Long nhưng huyết mạch hỗn tạp, sức mạnh rất yếu, khả năng còn không bằng Giao long.
Trong Ma Long, một nhánh huyết mạch mạnh nhất phải thuộc huyết mạch của gã và tỷ tỷ. Nếu không phải từ huyết mạch hai người họ để lại, cho dù là một nhánh Ma Long cũng không thể dẫn đến tiếp xúc huyết mạch mãnh liệt như vậy.
Hai nhóc này thật sự là một cùng một nhánh mạch Ma Long với gã và tỷ tỷ.
Thời Lưu bắt đầu không hiểu.
Lẽ nào thật sự là con của gã lưu lạc bên ngoài ngoài ý muốn sao?
Nhưng gã dùng sức mạnh huyết mạch điều tra không ra mà!
Thời Lưu lại bắt đầu tự mình điều tra, vẫn không có!
Gã hơi dùng sức, giãy ra khỏi hai miếng vải đỏ quấn cánh tay, sau đó vươn tay ra từ trong miếng vải đỏ, mỗi tay nắm lấy tay hai đứa trẻ.
Ngu Tri Dao sớm đã âm thầm cảnh giác, nếu xuất hiện không đúng, nàng sẽ lập tức bóp nát thẻ lệnh đỏ trong tay áo.
Thời Lưu dùng ma khí điều tra.
Cảm giác va chạm huyết mạch cùng nguồn gốc càng mãnh liệt.
Gã sắp điên rồi!
Rõ ràng không phải con của gã, tại sao lại có huyết mạch cùng cội nguồn với gã và tỷ tỷ!
DTV
Cái đầu sắp sửa hóa điên đột nhiên nhớ ra một khả năng không thể tưởng tượng nổi.
Thời Lưu cả người chậm chạp xoay người, mỉm cười nhẹ nhìn Thời Oánh đang dựa vào bàn uống trà: “Tỷ tỷ, tỷ có từng nghĩ tới, hai đứa nhỏ này thật ra là của tỷ không?”
Một câu nói mà suýt nữa đổi lại một trận đánh.
Thời Oánh vỗ vào đầu gã: “Thằng nhóc thối, ta đây còn chưa cưới Hoàng phu đâu! Con của mình lại đổ lên đầu ta.”
Thời Lưu muốn rơi hai hàng nước mắt: “Nhưng mà.... tỷ tỷ, hai đứa nhỏ này thật sự không phải của ta.....”
“Cũng không thể nào là của ta.” Thời Oánh nói, hơi đỏ mặt, biểu cảm có hơi nóng nảy: “Ta còn chưa sủng hạnh bất kỳ nam nhân nào.”
Thời Lưu méo miệng, cực kỳ tủi thân: “Tỷ tỷ, mặc dù ta có không ít nữ nhân, nhưng quả thực không có con! Ta dùng sức mạnh huyết mạch điều tra hai lần rồi, thật sự không phải của ta!”
“Vậy cũng không thể là của ta.” Thời Oánh nói.
Lạc Vân Dã và Thời Việt bị cuốn vào cuộc chiến giống với cha mẹ cãi nhau ly hôn, còn lại hai đứa con không có ai cần, yếu đuối đáng thương và bất lực.
Thời Việt nhanh chóng nhập vào vai diễn trong kịch bản, yếu ớt nói: “Cha ta... cha ta quả thật không phải vị thúc thúc này.”
Hai người đang tranh chấp vấn đề con cái đồng loạt nhìn hắn.
Thời Việt sợ hãi nói: “Cha ta, cha ta chỉ vừa mới đưa ta và ca ca trở về, ta chỉ biết cha ta tên Thời Diễm, là Ma vương Ma tộc.”
Thời Oánh hiện đang là Ma vương: ?
Thằng nhóc này có phải ngốc không? Nàng ấy mới là Đại Ma vương thống nhất Ma tộc!
Còn gọi thằng nhóc bên cạnh nhỏ hơn mình hai tuổi bằng ca ca, xem ra đầu óc thật sự không nhanh nhạy.
Thời Oánh và Thời Lưu không kìm nổi cảm thấy hơi mến đứa trẻ ngốc này, hai người lại nhìn Lạc Vân Dã, Thời Oánh dò hỏi: “Cha ngươi tên là Thời Diễm?”
Lạc Vân Dã ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt còn ẩn giấu một chút sợ hãi khi đến nơi đất lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-222.html.]
Thời Lưu nghi ngờ thì thầm nói: “Mạch này của chúng ta không phải chỉ có ta và tỷ tỷ thôi sao? Sao còn dư ra một tên Thời Diễm vậy?”
Thời Oánh dò hỏi: “Sao các ngươi lại vào được địa cung của ta?”
Thời Việt phát triển sự hoạt bát của thiếu niên mười sáu tuổi một cách hoàn mỹ, hăng hái trả lời: “Ta biết ta biết! Ta và ca ca còn cả đám bằng hữu bị cha Ma vương đưa về, sau đó ngủ một giấc tỉnh dậy, ta và ca ca còn cả các bạn đều rơi vào trong một cái động tối như mực, cái động đó giống như một mê cung lớn, bọn ta suýt nữa không ra được. Đợi bọn ta ra ngoài được thì nhìn thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này.”
Không có nữ nhân nào không thích được người khác khen xinh đẹp, cho dù là Ma vương cũng không ngoại lệ.
Thời Oánh mỉm cười.
Thời Lưu suýt nữa vỗ một chưởng vào đầu Thời Việt, nhưng nghĩ đến đầu óc đứa nhỏ này vốn đã không nhanh nhạy lắm, đánh thêm mấy cái vào đoán chừng sẽ biến thành tên ngốc luôn.
Vì thế gã nghiêm túc nói: “Người này không phải tỷ tỷ xinh đẹp, ta và tỷ tỷ ta ít nhất cũng là cô cô thúc thúc hoặc là bá bá của ngươi!”
Gã vừa nói xong, sau ót đã bị đập một cái.
Thời Oánh tiếp tục mỉm cười nói: “Cứ gọi tỷ tỷ.”
Thời Việt cười thật xán lạn: “Vâng ạ, tỷ tỷ xinh đẹp.”
Thời Oánh được gọi như vậy như mở cờ trong bụng.
Hơn nữa tên nhóc cười xán lạn đáng thương này còn hơi ngốc, đoán là có lẽ vì thuở nhỏ không được chăm sóc tốt. Nghĩ vậy, Thời Oánh càng yêu mến.
Lạc Vân Dã sợ sệt cũng gọi theo một tiếng tỷ tỷ xinh đẹp.
Thời Oánh nhìn thấy đứa nhỏ đáng thương đầu óc nhanh nhạy nhưng nhạy cảm nhát gan này, cũng nổi lên lòng yêu mến.
Mặc kệ bọn chúng là con của ai, dù sao nhất định là mạch chính của nàng ấy và đệ đệ!
Chẳng qua lúc Thời Oánh muốn chịu trách nhiệm với hai đứa trẻ, vẫn quyết định hỏi rõ ràng chân tướng chuyện này.
"Tiểu Vân, ngươi nói. Bạch Vũ nói đều là thật sao? Sau khi các ngươi tỉnh dậy đã rơi xuống địa cung, hơn nữa cha ngươi là Ma vương Thời Diễm?"
Lạc Vân Dã gật đầu nhẹ: “Vâng."
Thời Oánh nhíu mày: "Cha ngươi bao nhiêu tuổi?"
Lạc Vân Dã hơi căng thẳng nắm áo, thấp giọng nói: "Không biết."
Thời Oánh nhìn bốn người còn lại: “Bọn họ nói thật sao?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, hơn nữa chuẩn bị ngươi một câu ta một câu bắt đầu tiết lộ thông tin xuyên không.
Ngu Tri Dao nói: “Bọn ta theo Tiểu Vân Bạch Vũ về Ma vương thành, đi qua một tòa thành rất lớn tên là Diễm thành, là do Ma vương đặt, bị mệnh danh là thành đánh bạc.”
Thời Lưu vốn dĩ đang cúi đầu suy nghĩ, nghe thấy câu này, nhanh chóng ngước mặt lên, còn kinh ngạc trừng mắt.
Gã không biết nghĩ đến chuyện gì kỳ dị, mấp môi nói: “Tỷ.... tỷ tỷ! Ta vẫn luôn muốn xây thành đánh bạc ở Ma giới, hơn nữa định lấy tên Ma vương để đặt tên. Nhưng chuyện quan trọng này, ta chưa từng nói với bất kỳ ai. Ngay cả tỷ tỷ ta cũng chưa nhắc đến. Sao..... sao Ma tộc đột nhiên mọc ra một thành đánh bạc chứ?”
Thời Oánh nheo mắt, cười nhạo một tiếng: “Thời Lưu, gan lớn nhỉ? Muốn lập thành trì lấy tên của Ma vương? Có phải muốn ngồi lên vị trí của ta?”
“Không dám không dám.” Thời Lưu bị quấn trong vải đỏ, không quỳ xuống được, chỉ có thể dùng sức vẫy hai cánh tay nói: “Tỷ tỷ, sao ta dám nghĩ như vậy! Lòng trung thành của Thời Lưu ta với tỷ tỷ, thiên địa chứng giám, nhật nguyệt rõ ràng!”
Thời Oánh hiểu rõ tính cách vui thích chơi của đệ đệ nhà mình, biết não gã chỉ to bằng hột đào, hoàn toàn không suy tính nhiều thứ phức tạp cao thâm như vậy, càng khỏi nói bảo gã đi soán ngôi, có thể xem tấu chương đã muốn c.h.ế.t rồi.
Thời Oánh hơi thả cuộn bánh tét tròn đỏ đang giương nanh múa vuốt ra, trong lòng có suy nghĩ không thể tưởng tượng, nàng ấy tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”
Kỷ Phù rụt cổ: "Tỷ tỷ xinh đẹp muốn biết cái gì?"
Thời Oánh nói: "Nói một chút xem Vân giới hiện tại thế nào?"
Kỷ Phù nuốt nước miếng, run rẩy nói: "Vân giới vẫn như vậy, khoảng hai mươi năm sẽ có một lần Ma tộc đánh úp, cũng có thể mười tám mười chín năm, cũng có thể hai mươi mốt hai mươi hai năm. Người ma yêu tam tộc vẫn cùng tồn tại."
“Hai mươi năm?” Thới Oánh nhíu mày càng chặt: “Nhưng bây giờ Ma tộc tập kích năm mươi năm mới có một lần.”
“Sao có thể?” Kỷ Phù kinh ngạc, nàng ấy tự biết lỡ lời, đảo đôi mắt tròn tròn, lúc đối diện ánh mắt thăm dò của Thời Oánh, giọng nói rầu rĩ xuyên qua khe hở truyền ra ngoài: “Năm mươi năm Ma tộc tập kích.... hình như có mấy ngàn năm lịch sử rồi.”