Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:06:14
Lượt xem: 59
Chương 212. -
Ngu Tri Dao gật đầu, kéo nút thắt ra, thả hồn phách bên trong ra ngoài.
Chỉ nghe từ trong từng nhà trúc truyền ra tiếng gào rít của Thận ma, sau đó một đám vật chất hỗn độn màu xám bay ra ngoài, rơi xuống đất, không ngừng bị trấn áp xuống lòng đất.
Mà từng hồn phách trắng thuần ảm đạm kia bay vào bên trong từng căn nhà trúc, cơ thể của thiếu nữ trước mặt cũng dần trở nên trong suốt.
Ngu Tri Dao bước vội về phía trước, nhét lục lạc vào tay nàng ấy.
"Cảm ơn." Thái Lam mỉm cười.
Nàng ấy ngửa đầu nói: "Dường như ta chưa bao giờ được thấy bầu trời đẹp thế này."
Tiểu cô nương òa khóc chạy lên ôm Thái Lam: "Tỷ tỷ!"
Thái Lam lại dịu dàng xoa đầu cô bé như trước đây, trong giọng nói có chút vui sướng: "Tiểu Thù, đừng khóc, tỷ tỷ sắp đi gặp Bạch Tịch ca ca rồi. Nơi đó hẳn là có bầu trời rộng đẹp hơn nữa..."
Còn chưa dứt lời, một đám hồn phách ảm đạm lại nhao nhao bay ra khỏi nhà trúc, giống như không thể trở lại bên trong cơ thể mình.
Trong mắt Thái Lam lộ ra sự thương xót, thở dài một hơi: "Mọi người đều bị những Thận ma cấp thấp đó ăn mất một bộ phận, không thể hồi sinh, vậy thì nghênh đón một cuộc sống mới đi."
Nàng ấy khẽ phất tay, cơ thể hoàn toàn tan biến trong nháy mắt, hóa thành những luồng khí màu trắng, như gió xuân ấm áp, ôn nhu đưa tiễn từng linh hồn rời đi.
Mà những vật chất hỗn độn xám xịt kia, dưới sức mạnh này, hoàn toàn bị trấn áp xuống lòng đất, vĩnh viễn bị giam cầm tại nơi này.
Trong chút ý thức cuối cùng khi bị ép rời đi, mọi người chỉ nghe được một tiếng hét đau thấu tâm can của cô bé ---
"Tỷ tỷ!"
Các vị Cung chủ cùng Phong chủ trầm mặc không nói, đồng thời bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.
“Vừa rồi…” Cung chủ Hoả Tiếu cung nói: “Đó thật sự là trải nghiệm mười năm trước của đệ tử Tịnh Thù của ta sao?”
“Ừ.” Cung chủ Kim Lăng cung thở dài một hơi, vén trường bào đứng dậy nói: “Ta thua rồi.”
“Ta cũng thua.” Phong chủ Thuẫn Chi phong cười nói: “Không nghĩ tới bọn nhóc lại có được bảo bối Thận châu trong truyền thuyết. Hẳn là lúc trước giao chiến với Thận Ma Thiên Nhân cảnh, g.i.ế.c c.h.ế.t nó, có được một viên Thận châu, vận khí thật tốt.”
Cung chủ Kim Lăng cung đáp: “Thận Ma tu đến Thiên Nhân cảnh cực kì hiếm gặp. Mười bảy năm trước, trước khi ma hoạ xảy ra, Thận Ma đột nhiên lại gây sóng gió ở Ma Vực, hút lấy phần lớn huyết nhục của Ma tộc cấp cao, Ma vương hạ lệnh tru sát toàn bộ Thận Ma. Thế nên nhóc lười này gặp phải Thiên Nhân cảnh Thận Ma, còn lấy được Thận châu của nó, quả thực rất là may mắn.”
Minh Lê cầm lên một thứ quả trong suốt màu xanh lục, ăn đến mức phát ra tiếng rôm rốp.
Y ngước cằm, mở miệng nhắc nhở: “Lão Kiếm, một trăm vạn linh thạch hạ phẩm hạ phẩm của ta.”
Đang lúc thu dọn canh bạc, phong chủ Kiếm Hoa phong đang muốn lén rời đi lập tức cứng đờ.
“Còn có một trăm vạn viên linh thạch hạ phẩm hạ phẩm của ta nữa.” Phong chủ Thổ Linh phong vui vẻ nói.
Tuy rằng vẻ mặt của phong chủ Kiếm Hoa phong tràn đầy chua xót, nhưng vẫn quật cường nói: “Này! Ai nói ta thua linh thạch hạ phẩm? Không phải bọn họ còn chưa có hoàn thành nhiệm vụ lệnh xanh, cứu người sao?”
“Ban cho sinh mệnh mới cũng là một loại cứu vớt.” Minh Lê phun hột ra: “Bằng không kết cục của bọn họ cũng chỉ là bị Thận Ma ăn mất linh hồn, hoàn toàn biến mất trong thiên địa, giống như Bạch Tịch cùng Thái Lam.
Nhiệm vụ này đánh giá dựa theo độ hoàn thành của chúng ta lúc trước. Trong đó còn cất giấu một điều kiện để được gấp đôi điểm, đó là trước khi Thận Ma ăn người, cứu lấy thân thể tộc nhân. Chỉ có điều điều kiện này gần như không có khả năng hoàn thành. Thận Ma cấp thấp không có cách nào ngăn lại dục vọng muốn ăn người, chỉ sau một thời gian ngắn áp chế sẽ muốn ăn vụng một chút, rồi lại ăn thêm một chút.”
Phong chủ Kiếm Hoa phong trong lòng biết rõ, tức đến hộc máu, ông ta cứng cổ tiếp tục quật cường: “Ta không tin! Trừ khi kính Trừ Ma xác nhận có điểm, nếu không ta nhất định không giao linh thạch hạ phẩm!”
Minh Lê cười, nhìn Minh Tiêu tôn giả bên cạnh nói: “Ấy, tôn giả, chia cho ngài một nửa, năm mươi vạn linh thạch hạ phẩm.”
Minh Tiêu tôn giả mắt nhìn thẳng, không thèm để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-212.html.]
Phong chủ Kiếm Hoa phong gần như sắp ngất đi.
“Mọi người quên mất trọng điểm sao?” Cung chủ Thuỷ Ngô cung hớn hở cười nói: “Vừa rồi khi Linh Tu cùng Kỷ Phù ra ngoài đuổi theo tên dị hoá Thận ma kia, cô nương tên Tiểu Ngư cùng với cậu thiếu niên Bạch Vũ cũng đuổi theo, tốc độ xem ra không chậm.”
Cung chủ Thuỷ Ngô cung vừa dứt lời, phong chủ Kiếm Hoa phong liền nhanh chóng lại đặt thêm ba bàn cược.
Bàn thứ nhất cược Tiểu Ngư là Nhân tộc hoặc Ma tộc trên Thiên Bảng, hai bàn còn lại, tương tự cược Bạch Vũ và Tiểu Vân.
DTV
Phong chủ Kiếm Hoa phong liên tục thét lên: “Đến đây, đến nhìn một cái! Tu sĩ Thiên Bảng, đặt rồi thì lấy tay ra!”
“Mầm non lười ta coi trọng nhất định sẽ thành!” Phong chủ Thổ Linh phong tài đại khí thô đặt thêm một trăm vạn linh thạch hạ phẩm, cược Tiểu Vân là tu sĩ Nhân tộc Thiên Bảng: “Lười đến mức đó chắc chắn không thể là Ma tu được.”
Người bên cạnh giội một gáo nước lạnh cho ông ta: “Cũng có khả năng không phải Thiên Bảng.”
“Tiếp tiếp tiếp!”
Mọi người trên tầng cao nhất lại bắt đầu một vòng cá cược náo nhiệt mới. Vì biểu hiện của Lạc Vân Dã không quá rõ ràng, nên tỉ lệ bồi thắng của hắn là cao nhất, dùng để kích thích trận đánh cược này.
Phong chủ Kiếm Hoa phong khóc thút thít, chỉ cần lần này thắng được, là có thể bảo vệ được quần lót của mình.
Tất cả mọi người đứng trước thủy kính chờ kính Trừ Ma phán định, ai ngờ chờ đợi mãi, cũng không chờ được âm thanh linh linh phát ra từ kính Trừ Ma.
Lúc này, sáu người Ngu Tri Dao vẫn không rời khỏi kính Trừ Ma. Lúc ý thức lần nữa tỉnh lại, mọi người vẫn đứng tại chỗ như cũ.
Xung quanh nhà trúc đã bị phong ấn bằng linh khí, bộ dạng vẫn xanh tốt như trước.
Khác biệt duy nhất là trước mỗi nhà, đều có ít nhiều mộ bia.
Có nhà chỉ có một, có nhà có ba bốn.
Ngu Tri Dao xoay người lại, nhìn về phía nhà Thái Lam. Chỉ thấy dưới thềm nhà trúc, hai ngôi mộ đã được dựng lên hai bên, trước mộ còn có một ít hoa trắng hoa mọc ra, khẽ đong đưa theo gió.
Sáu người đi qua, ở trước mộ Thái Lam và Bạch Tịch, tự mình cung kính hành lễ.
Cho dù là Thái Lam, hay là Bạch Tịch, đều hy sinh bản thân, đi cứu mọi người.
Vân giới đã trải qua vô số lần tập kích của Ma tộc, số lượng Ma tộc vẫn như trước vượt xa con người. Mặc kệ là tu sĩ cường đại canh giữ biên cảnh, hay là Thiên Linht ộc trú ngụ ở một góc nơi rừng trúc. Tất cả là nhờ có người hy sinh, Nhân tộc mới vĩnh viễn không tuyệt diệt, sự sống vĩnh viễn mới không dừng lại.
Sáu thiếu niên thiếu nữ tuổi tác không lớn, vào lúc này đều có chút trầm mặc.
Khi Ngu Tri Dao đang định bóp nát thẻ lệnh xanh rời đi, viên Thận châu trong tay áo nàng chủ động nhảy ra, sau đó giống như con chuột chũi, liên tục chui xuống đất. Theo chuyển động của nó, một làn bụi bẩn văng lên.
Mỗi lần đào được một chút, dưới nền đất đen lại truyền tới một tiếng gào thê lương ma quái.
Chờ đến khi nó chui sâu vào trong lòng đất, Thận châu không còn ló ra, nó ở dưới lòng đất đập chính xác đánh vào mỗi một con Thận Ma.
Hoàn toàn không có khả năng thất thủ.
Ở dưới lòng đất không biết bao lâu, khi Thận châu trở lại trong tay Ngu Tri Dao, lập tức nằm dài ra uể oải. Bên dưới vẻ bề ngoài óng ánh rực rỡ, lờ mờ xuất hiện thêm vài vệt màu sắc.
Ngu Tri Dao: “…Ăn no chưa?”
Thận châu vui vẻ đáp lại nàng, sung sướng mà nhảy lên nhảy xuống trong tay nàng như mấy viên kẹo nổ.
Vô số Thận Ma bị trấn áp dưới lòng đất nhiều năm, đã cực kỳ suy yếu, chỉ có thể mặc cho Thận châu hấp thu toàn bộ thận khí, kiệt sức mà chết.
Thứ lực lượng màu trắng đã trấn áp chúng lại trào ra khỏi mặt đất, chậm rãi lướt qua toàn bộ các căn nhà trúc như cơn gió nhẹ, cũng nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của sáu người, cuối cùng hoá thành cơn mưa phùn ẩn chứa linh khí thuần khiết rơi xuống.
Phảng phất như muốn gột rửa toàn bộ ô uế từ trước đến nay ở nơi đây.
Là mong ước, cũng là phước lành.*