Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 419: Hũ giấm chua lâu năm

Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:24:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đây là con trai út của ?” Chu Tiến Hoa hiền từ Tiểu Ngư Nhi: “Chào cháu nhé, cháu tên là gì?”

 

Tiểu Ngư Nhi hào phóng : “Đại danh của cháu là Tiếu Cá Chép, tên ở nhà gọi là Tiểu Ngư Nhi, năm nay 6 tuổi, ba cháu tên Tiếu Chính, cháu tên An Họa, hai kết hôn 24 năm, tổng cộng sinh bốn con, tình cảm lắm ạ.”

 

“Ách...” Chu Tiến Hoa sửng sốt một chút, ông hình như hỏi chi tiết thế, đứa nhỏ thật là.... Thật diễn đạt!

 

“Bác ơi, bác kết hôn ? Con của bác bao lớn ạ?” Tiểu Ngư Nhi tò mò hỏi.

 

Chu Tiến Hoa cảm thấy bé đáng yêu, xoa xoa đầu , mới : “Bác kết hôn , nhưng mà kết hôn muộn, con trai lớn mới 16 tuổi, con gái út cũng chỉ lớn hơn cháu 4 tuổi thôi.”

 

Tiểu Ngư Nhi với dáng vẻ nghiêm túc gật gật đầu, miệng còn lẩm bẩm khẽ , như là đang học thuộc lòng cái gì đó.

 

An Họa đặt bánh kem và sữa bò mặt Tiểu Ngư Nhi, bảo một bên ngoan ngoãn ăn, còn thì chuyện với Chu Tiến Hoa.

 

“... Lý Tinh Tinh hóa là học trò của , thật là thể ngờ !” Chu Tiến Hoa tán thưởng An Họa: “Cậu quá thiên biến vạn hóa, mỗi gặp hình như thêm một khía cạnh mới về .”

 

An Họa khiêm tốn xua tay: “Quá khen quá khen, chẳng qua là thích thử nghiệm những thứ mới mẻ thôi, cũng gọi là... bắt kịp thời đại mà. Hơn nữa Lý Tinh Tinh t.ử của , kỳ thực cũng dạy cô bé quá nhiều thứ, phong cách của cô bé hình thành chủ yếu vẫn là dựa thiên phú.”

 

Chu Tiến Hoa : “ còn định mời giúp bài hát mới đấy.”

 

An Họa uyển chuyển từ chối: “ hiện tại e là loại ca khúc leng keng hữu lực đó nữa.”

 

“Không , chúng cũng coi như bạn cũ, chuyện sáng tác thì còn thể tán gẫu chuyện thường ngày.” Chu Tiến Hoa cảm thấy hứng thú hỏi: “Vừa nãy , là cổ đông của Truyền thông Thịnh Hoa? Thịnh Hoa nổi tiếng đấy, bạn chuyển công tác sang chỗ các đấy.”

 

An Họa hỏi: “Bạn của ông? Tên là gì?”

 

Chu Tiến Hoa: “Tên là Tào Mẫn, ban đầu là một biên tập viên âm nhạc.”

 

“À...” An Họa nhớ : “Cô , hiện tại trướng cô ban nhạc Rock tên là ‘Đông Ve’, ông qua .”

 

Chu Tiến Hoa lập tức chút kích động: “ ! Rất thịnh hành trong giới trẻ đấy, từng xem bọn họ biểu diễn trực tiếp !”

 

Chu Tiến Hoa tuy rằng là hát nhạc quân đội, nhưng tiếp thu cái mới nhanh, đối với các ca khúc yêu thích hiện tại đều thuộc như lòng bàn tay, cũng vui vẻ khi thấy thị trường âm nhạc trăm hoa đua nở.

 

Cuối cùng, Chu Tiến Hoa nghiêm túc đưa cho An Họa một kiến nghị: “Trước mắt xem Thịnh Hoa phát triển tồi, nhưng nếu cứ mãi ru rú ở tỉnh thành, liệu hạn chế sự phát triển ? Như Tào Mẫn, cho dù công ty các lúc đưa điều kiện hậu hĩnh để mời cô qua, cô cũng do dự lâu.”

 

An Họa nhấp một ngụm cà phê, : “Vấn đề cũng cân nhắc qua, cũng chuyển công ty đến kinh thành, tài nguyên tập trung, sức ảnh hưởng và sức hấp dẫn của thành phố lớn cũng mạnh hơn, nhưng một chốc một lát cũng vội , rốt cuộc một tính mà.”

 

Chu Tiến Hoa : “Là chuẩn thật ... Đến lúc đó nếu chỗ nào cần hỗ trợ, nhất định mở miệng, đừng ngại ngùng. Chúng đều quen bao nhiêu năm , cũng coi như bạn cũ.”

 

An Họa gật đầu: “Được, sẽ khách sáo .”

 

Hai trò chuyện nửa buổi chiều mới tan.

 

Trên đường trở về, trong miệng Tiểu Ngư Nhi vẫn còn lẩm bẩm .

 

An Họa buồn bực hỏi: “Cục cưng, con đang lẩm bẩm cái gì thế?”

 

Tiểu Ngư Nhi : “Con đang thành nhiệm vụ ba giao.”

 

An Họa: “Nhiệm vụ gì?”

 

Tiểu Ngư Nhi: “Ba bảo, bảo con tìm hiểu rõ ràng tình huống cơ bản của ông bác , đó báo cáo với ba. À, còn nữa, con tự giới thiệu bản với ông bác , cũng là do ba dạy con, bảo con như .”

 

An Họa: “...”

 

Tiểu Ngư Nhi: “Ba bảo, đây là bí mật giữa con và ba, cho ngoài, con đồng ý với ba .”

 

An Họa: “... Vậy con cho ?”

 

Tiểu Ngư Nhi đương nhiên : “Mẹ ngoài.”

 

An Họa cạn lời.

 

Cái lão bình dấm chua !

 

Bên phía Hạ Tòng Quân định, An Họa liền mang theo con trai trở về.

 

Tiểu Ngư Nhi nảy sinh tình cảm với cháu gái nhỏ, luyến tiếc rời , lúc còn nước mắt lưng tròng.

 

An Họa liếc bé một cái, : “Đừng vội , mau nhẩm tin tức tìm hiểu cho ba, kẻo quên mất.”

 

Tiểu Ngư Nhi quả nhiên lập tức nín , ở đó lẩm nhẩm, củng cố trí nhớ.

 

Sau khi trở về, Tiếu Chính lén la lén lút gọi Tiểu Ngư Nhi sang một bên.

 

Tiểu Ngư Nhi sót một chữ, thuộc lòng nội dung ghi nhớ cho ba .

 

Tiếu Chính càng càng cao hứng, vỗ tay một cái: “Nói như , 'Ong Mật Hoang' gia đình, còn sinh một trai một gái!”

 

Nhìn con trai, Tiếu Chính cao hứng đến mức liền mấy chữ : “Nhóc con, nhiệm vụ thành tồi, cho ngoài chứ?”

 

Tiểu Ngư Nhi lắc đầu: “Không ạ.”

 

Tiếu Chính là một trận gật đầu.

 

Tiểu Ngư Nhi tuy tuổi lớn, nhưng một điểm ông cũng thể bội phục, đó chính là thành thật và giữ chữ tín, cho nên ông mới thể yên tâm bảo thằng nhóc giúp ông việc.

 

Tiếu Chính thực cũng thể tự tra tin tức về Chu Tiến Hoa, việc với ông mà là dễ như trở bàn tay, nhưng ông chút bộ tịch, rõ ràng điều tra, cảm thấy đáng vì một con ong mật hoang mà động móng tay.

 

Phái con trai 6 tuổi trận, coi như là cất nhắc con ong mật hoang !

 

Tiếu Chính vui mừng khen con trai vài câu: “... Không tồi, ba san sẻ nỗi lo .”

 

Tiểu Ngư Nhi hỏi: “Ba, chuyện ba hứa ngựa cho con cưỡi tính ?”

 

Tiếu Chính tự chủ đỡ đỡ cái eo già của , đó c.ắ.n răng một cái, : “Đương nhiên là tính!”

 

Đến khi Tiếu Chính đỡ cái eo già về phòng, thấy vợ đang thoa kem dưỡng da lên mặt.

 

“Tắm xong ? còn tắm .”

 

An Họa đầu cũng : “Xả nước bồn tắm cho ông đấy, tắm .”

 

Từ trong gương thấy Tiếu Chính tay đỡ eo, An Họa nghi hoặc : “Eo thế? Bị trẹo ?”

 

Tiếu Chính: “... Trẹo thì trẹo, chỉ là mệt chút.”

 

“Đêm hôm khuya khoắt, ông cái gì ?”

 

Tiếu Chính dám , chỉ hàm hồ bảo: “Chơi với Tiểu Ngư Nhi một lúc...”

 

An Họa: “Ông vốn dĩ ban ngày đủ mệt , buổi tối còn chơi với nó? Ông chú ý sức khỏe của nhiều hơn, còn tưởng như hồi trẻ, dùng mãi hết sức lực chắc?”

 

Tiếu Chính phục: “ hiện tại kém cỏi thế ? Coi thường đàn ông của bà thế ?”

 

An Họa: “Không coi thường ông... Hay là ông cũng bắt đầu tập Thái Cực Quyền , Chu Tiến Hoa đang tập Thái Cực đấy, ông bảo môn vận động khá thích hợp cho già.”

 

Tiếu Chính tức giận: “Ai là già? Hắn già! già nhé!”

 

“... Được , già thì già.”

 

An Họa bỗng nhiên nhớ tới chuyện gã xúi Tiểu Ngư Nhi , , cố ý : “Ông , Chu Tiến Hoa bắt kịp thời đại lắm, thế mà còn thích nhạc Rock and Roll đấy.”

 

Tiếu Chính: “... Cái gì Roll?”

 

An Họa giải thích đơn giản cho ông một chút, tiếp tục : “Hơn nữa cuộc sống của ông tùy tính tự do, ông kết hôn ba , kết quả phát hiện đều sống hợp, liền ly hôn hết.”

 

“Cái, cái gì??” Tiếu Chính thể tin tưởng: “Hắn ly hôn? Còn ly hôn ba ?”

 

An Họa gật đầu: “ , hiện tại ông đang độc .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-419-hu-giam-chua-lau-nam.html.]

Tiếu Chính nên bày biểu cảm gì.

 

Thế mà ly hôn tận ba , quả nhiên đắn gì!

 

An Họa thưởng thức biểu cảm rối rắm của ông một hồi, bỗng nhiên chỉnh sắc mặt: “ ông bảo Tiểu Ngư Nhi cái gì .”

 

Tiếu Chính: “... Thằng nhóc đó hứa với cho khác mà!”

 

An Họa: “Nó bảo, khác.”

 

Tiếu Chính c.ắ.n cắn răng hàm .

 

Lại tốn công ngựa cho thằng nhóc đó cưỡi một hồi!

 

An Họa nắm lấy tay Tiếu Chính, nhẹ nhàng miêu tả đường gân xanh nhô lên mu bàn tay ông.

 

“Lão Tiêu, tính ghen của ông lớn đấy nhé.”

 

Giọng vợ dịu dàng vô cùng, nhưng Tiếu Chính thấy trong lòng phát hoảng.

 

Xong , vợ đang giận ?

 

Ông ho nhẹ một tiếng, định giảo biện: “ ....”

 

An Họa nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiếu Chính, mười ngón tay đan .

 

“Thực ông thật sự cần thế, ghen tuông là hành vi của tự tin mới , ông hãy kỹ xem, điểm nào thua kém khác?”

 

Hả?

 

Biểu cảm Tiếu Chính chút ngẩn ngơ, tự chủ lời trong lòng: “ chỉ là sợ khác câu dẫn bà....”

 

An Họa : “Khoan đến chuyện khác cái tâm tư đó , ông dựa mà cảm thấy, trong tình huống đang sở hữu một chồng như , còn sẽ chuyển dời ánh mắt đến các nam đồng chí khác?”

 

Cảm xúc Tiếu Chính chút dâng trào, kích động đến cánh mũi khẽ phập phồng.

 

chỉ thích ông thôi, trừ bỏ ông, những khác đều lọt mắt. mà, một ý chí tự do, quyền kết bạn chứ? và Chu Tiến Hoa chuyện hợp, liền qua nhiều một chút, ông ở trong mắt , cũng giống như... ví dụ như Lâm Lộ, là giống , phân biệt giới tính.”

 

Tai Tiếu Chính, khi xong câu đầu tiên thì tự động đóng , những lời vợ phía ông căn bản thấy gì, trong đầu chỉ quanh quẩn câu “ chỉ thích ông”.

 

An Họa còn đang , đột nhiên cảm giác trời đất cuồng.

 

Một khuôn mặt to đùng treo lơ lửng phía bà.

 

Tiếu Chính thập phần nghiêm túc và trịnh trọng :

 

“Bà xã, cũng chỉ thích bà.”

 

“Còn nữa, già, sức lực thập phần đủ dùng, dùng cả đêm cũng thành vấn đề!”

 

Tiếu Chính dùng hành động thực tế để chứng minh lời ông .

 

Đã lâu lắm An Họa mới trải nghiệm cái gọi là sóng to gió lớn, d.ụ.c tiên d.ụ.c tử, khỏi chút kêu khổ ngừng, sớm thế mấy lời dỗ dành ông gì.

 

Chỉ hy vọng, Tiếu Chính về đừng ghen tuông vô cớ, chơi mấy trò ấu trĩ nữa, mà hãy trở thành một lão đàn ông trưởng thành thực thụ.

 

An Họa ngủ tới tận trưa.

 

Vừa xuống lầu liền thấy Tiếu Chính từ bên ngoài , phía theo một đám .

 

Tiếu Chính vây quanh ở giữa, cái gì đó, bước chân trầm , thần sắc nghiêm nghị, huy hiệu kim loại chiếc mũ đại kê (mũ sĩ quan) ánh lên tia sáng lạnh lẽo ánh mặt trời ngày thu.

 

Sao thể đem ông liên hệ với lão bình dấm chua chứ.

 

Hóa ông chỉ ấu trĩ mặt bà mà thôi.

 

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt hai gặp giữa trung, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của Tiếu Chính tức khắc dâng lên một tia ý , nếp nhăn nơi đuôi mắt gợi lên độ cong vui vẻ.

 

Rất nhanh, Tiếu Chính khôi phục thần sắc, dặn dò cấp xung quanh một phen.

 

Đám vây quanh lượt rời , Tiếu Chính tới, ôm vai An Họa, thấp giọng bên tai bà: “Ngủ ngon ? Còn đau ?”

 

An Họa thẹn thùng huých ông một cái: “Nói nhỏ chút, coi chừng khác thấy, một bó tuổi ngại c.h.ế.t ...”

 

Tiếu Chính vô tội: “ nhỏ mà, hơn nữa, ở đây khác.”

 

Nói , nhẹ nhàng hôn lên má vợ.

 

Không còn cách nào, tuy rằng sống với mấy chục năm, nhưng vẫn cứ luôn nhịn cận với vợ.

 

Nếu họ thể dính lấy lúc nơi thì mấy, cũng nắm tay.

 

An Họa đẩy đẩy ông.

 

Tiếu Chính lời kéo một chút cách.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Buổi chiều, Chu Thiến Linh tới tìm An Họa chơi, theo thông lệ, vẫn là dì Ba cùng.

 

“.... Sở thích của chúng nó còn , giờ thì , nó và Viên Viên ở gần ....” Dì Ba quan sát sắc mặt An Họa, thấy bà phản cảm, mới tiếp: “Tuy Viên Viên ở bộ đội, hai đứa thể thường xuyên gặp mặt, nhưng tóm so với kẻ nam bắc thì mạnh hơn nhiều, Yêu Thích ở trong đại viện, còn thể Viên Viên tận chút hiếu tâm mặt chị.”

 

An Họa : “Dì Hai sai , Yêu Thích tận hiếu tâm cũng nên là tận hiếu mặt Tham mưu trưởng Thẩm và Thiến Linh chứ, đến lượt .”

 

“Phải , là diễn đạt rõ ràng, ý tứ của là, hai đứa nó thanh mai trúc mã, tình bạn thâm hậu, Viên Viên bận công tác, Yêu Thích Viên Viên chăm sóc chăm sóc trong nhà cũng là nên .” Dì Ba ha hả.

 

An Họa hỏi: “ , Yêu Thích việc ở đơn vị nào?”

 

Chu Thiến Linh : “Thị ủy.”

 

An Họa gật gật đầu.

 

Thẩm Yêu Thích trở về một thời gian, nhưng vẫn gặp mặt Viên Viên. An Họa xem ý tứ của Viên Viên, cũng giống như là ý với Thẩm Yêu Thích.

 

Cho nên An Họa cũng ít khi tiếp lời về chuyện của hai đứa trẻ.

 

Dì Ba là sắc mặt, từ đó về cũng ít khi cứng rắn gán ghép hai đứa nhỏ mặt An Họa nữa, đều là mấy chuyện bát quái khác, An Họa cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

 

Qua mấy ngày, An Họa nhận điện thoại đường dài của Chu Mai Hoa.

 

Chu Mai Hoa vui vẻ báo tin vui cho bà, Trần Thanh Âm sinh một con trai.

 

Tính tính ngày tháng, vặn sinh bé T.ử Hạ nhà bà một tháng.

 

Trong điện thoại Chu Mai Hoa giọng thì hỉ khí dương dương, nhưng thực tế ngoài việc vui mừng, cũng chút khó chịu trong lòng.

 

Không vì cái gì khác, chỉ vì chuyện đặt tên.

 

Thạch Vĩ Quang đặt tên cho cháu trai là Thạch Kiến Hoa, ý là hy vọng cháu lớn lên xây dựng đất nước Trung Hoa.

 

Kết quả tên mới lò, Ôn Tuyết Mạn bác bỏ, bảo là khó .

 

Bác bỏ thì bác bỏ, khó thì khó , bà cứ việc đặt một cái tên xem nào.

 

Kết quả Ôn Tuyết Mạn đặt cái tên là gì? Thạch William!

 

Vốn dĩ Chu Mai Hoa còn cảm thấy gì, Thạch William tuy rằng lạ tai, nhưng hình như cũng khó lắm.

 

Thạch Vĩ Quang , : “William chẳng là tên Tây ?”

 

Tên Tây?

 

Thế thì còn gì là nghiêm trọng nữa!

 

Chu Mai Hoa lập tức bùng nổ, thể đặt cho cháu trai bà một cái tên Tây chứ?!

Loading...