Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 347: Người đàn ông của cô, chính là để cô dựa vào

Cập nhật lúc: 2025-12-18 00:46:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa cảm thấy ánh mắt Trần Kha đầy địch ý.

 

Liên tưởng đến câu hỏi của cô , cùng với việc Dư Trường Thanh từng nhắc đến chuyện đổi hát, An Họa đoán phần nào.

 

để tâm lắm, cô cố ý nhắm Trần Kha, đến cái tên Trần Kha cô còn từng qua.

 

An Họa rửa tay xong, thẳng phía lướt qua Trần Kha.

 

Dáng vẻ đó cũng chẳng kiêu căng ngạo mạn gì, nhưng khiến Trần Kha cảm thấy khó chịu.

 

Dáng vẻ, quần áo chỉnh tề của An Họa chỉ là phụ, chủ yếu là ánh mắt và thần thái của cô, thì ôn hòa dễ gần, nhưng thực tế ẩn chứa một sức mạnh cứng cỏi, dường như sợ hãi bất kỳ ai, càng để Trần Kha mắt.

 

Người đàn bà địa vị gì mà còn coi trời bằng vung hơn cả cô !

 

Trần Kha hậm hực theo , studio.

 

"Cắt cắt cắt, Trần Kha, với cô bao nhiêu , diễn đến đoạn , thật tình cảm, cô trừng hai con mắt to thù lù đấy gì? Đờ đẫn như khúc gỗ ."

 

Trần Kha mắng, rốt cuộc nhịn nữa, vung tay áo: " đấy, nặn nước mắt , đổi khác diễn !"

 

Dư Trường Thanh: "Cô diễn sớm? Làm lãng phí của cả buổi, giờ tìm thế cô ngay ?"

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

"Anh chẳng giỏi tìm thế ? Đâu đầu tiên!"

 

Dư Trường Thanh hít sâu một , kéo Trần Kha sang một bên, thì thầm to nhỏ một hồi.

 

Cuối cùng, Trần Kha cũng miễn cưỡng tiếp tục diễn, miễn cưỡng theo yêu cầu của Dư Trường Thanh.

 

Quay xong cảnh , Dư Trường Thanh thở phào nhẹ nhõm.

 

"Mẹ ơi, cô cố ý diễn đúng ạ?" Viên Viên ghé tai An Họa hỏi nhỏ.

 

Đoàn Đoàn gật đầu: "Con cũng thấy thế."

 

An Họa lắc đầu: "Chỉ tự thôi."

 

Trần Kha tới, với An Họa: "Vừa nãy kịp hỏi quý danh của cô."

 

" tên là An Họa."

 

Trần Kha nhạt: "Đạo diễn Dư cái gì cũng cô, chắc hẳn cô là tài hoa."

 

"Cái đúng đấy." Dư Trường Thanh cướp lời, "Đồng chí An Họa là nhân tài năng, nhạc phương Tây, nhạc cụ dân tộc, thứ gì cũng tinh thông, phong cách nào cũng nắm bắt ."

 

"Đạo diễn Dư, đây là đầu tiên khen ai như thế đấy, ý gì với An Họa đấy chứ." Trần Kha đầy ẩn ý, buông lời đùa cợt ác ý.

 

Dư Trường Thanh lập tức nổi giận: "Trần Kha cô bệnh ch.ó dại ? Có bệnh thì chữa , đừng đây c.ắ.n càn!"

 

Biểu cảm của Trần Kha cứng đờ.

 

"... chỉ đùa chút thôi mà!"

 

Dư Trường Thanh mắng cũng quá nể nang !

 

"Cô ơi ~" Viên Viên chỉ tay về một hướng, chớp chớp mắt to, vẻ mặt chân thành : "Bệnh viện đằng tiêm vắc-xin phòng dại đấy ạ."

 

Đoàn Đoàn bổ sung: "Từ cổng đài truyền hình bắt xe buýt 2 là tới nơi ạ."

 

Cặp song sinh đều nhận tính đang bắt nạt , các cô bé bảo vệ !

 

Sắc mặt Trần Kha càng thêm khó coi.

 

Đám ranh con ở thế !

 

"Nói cái gì đấy? Các dạy dỗ hả!"

 

An Họa dựng lông mày, : "Đùa cợt ái với một phụ nữ chồng và một đàn ông vợ, sự giáo d.ụ.c của cô vứt ?"

 

Trần Kha giậm chân tức tối: "... bảo chỉ là đùa thôi mà! Các so đo gì?"

 

An Họa: "Bộ dạng của cô, là mang virus ch.ó dại thật đấy chứ?"

 

Trần Kha trừng mắt An Họa.

 

An Họa : "Đùa chút thôi, đừng để ý."

 

Mặc kệ Trần Kha tức đến hộc m.á.u thế nào, An Họa chào Dư Trường Thanh đưa cặp song sinh về nhà.

 

"Trường vui ? Biết phim truyền hình thế nào ?"

 

"Vui ạ!" Cặp song sinh đồng thanh đáp. Ngoại trừ việc gặp cô đáng ghét thì đúng là vui, thứ ở đây đều mới mẻ, là những thứ các cô bé từng thấy bao giờ.

 

An Họa dắt tay hai cô con gái, khỏi studio.

 

Trần Kha theo bóng lưng An Họa, hồi lâu thu hồi tầm mắt.

 

Trên đời đáng ghét thế chứ!

 

"Người thế là chứ An Họa , cô hận cô gì?"

 

Dư Trường Thanh cũng Trần Kha đang nghĩ gì, cảm thấy cô thật khó hiểu.

 

" chỉ đơn thuần thấy ngứa mắt cô thôi, đừng lo chuyện bao đồng."

 

Dư Trường Thanh kinh ngạc : "Chẳng lẽ cô còn định gì cô ? khuyên cô thu cái tâm tư đen tối đó , lợi hại hơn cô tưởng nhiều."

 

Trần Kha giật , hỏi: "Cô lợi hại thế nào?"

 

An Họa coi trời bằng vung như thế, liệu thực sự địa vị lớn ? Trần Kha thầm đoán.

 

Nếu An Họa thực sự thể trêu , Trần Kha cũng kẻ thời thế.

 

"Cô thuộc đoàn kịch ? Người chỉ là soạn nhạc, mà còn là lãnh đạo Cục Văn hóa, đơn vị cấp của cô đấy, cô bảo lợi hại ?"

 

"Cục Văn hóa?" Trần Kha nghĩ đến điều gì, khẩy một tiếng, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm.

 

"Tưởng lợi hại thế nào... Phụ nữ mà, bằng lấy chồng ."

 

Dư Trường Thanh dò xét Trần Kha, suy nghĩ xem câu của cô ý gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-347-nguoi-dan-ong-cua-co-chinh-la-de-co-dua-vao.html.]

 

Trần Kha kiêu kỳ vuốt tóc mai, từ cao xuống Dư Trường Thanh: "Đạo diễn Dư, khuyên cũng đừng tự cao tự đại quá. Anh chỉ chút đặc quyền lúc phim, oai với diễn viên chúng thôi, ngoài cái đó còn cái gì nữa?"

 

"Rốt cuộc cô gì?"

 

Trần Kha khinh miệt Dư Trường Thanh, khi thong thả buông một câu: "Anh chuyển lời với An Họa, chọc , cô đá tấm sắt đấy."

 

Dư Trường Thanh: "???"

 

Tuy nhiên xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, Dư Trường Thanh thực sự chuyển lời cho An Họa.

 

Cuối cùng, ông : "Trần Kha quen lâu, diễn xuất và hát đều khá, nhưng lỡ dở trong thời kỳ vận động, bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim phát triển sự nghiệp, cũng lỡ cả tuổi kết hôn, giờ cũng 30 , sự nghiệp khởi sắc lắm. nhờ ai mà tìm đến chỗ Giám đốc đài chúng , đề cử cô đến đóng phim truyền hình...

 

Nghe giọng điệu của cô , đoán thể cô tìm đàn ông hậu thuẫn vững chắc , cô chú ý một chút, sợ cô ngáng chân cô."

 

Dư Trường Thanh thực cũng rõ lắm về bối cảnh của An Họa, chỉ xuất thấp, chắc cũng chịu ít khổ trong thời kỳ vận động.

 

An Họa xong những lời của Dư Trường Thanh, cảm thấy dở dở .

 

Trần Kha hung hăng với cô cô nhớ tới loài ch.ó Chihuahua.

 

Bé tí tẹo, sức chiến đấu chẳng gì, nhưng thể cậy thế chủ nhân mà sủa inh ỏi bất cứ qua đường nào, còn khiêu khích hơn cả ch.ó dữ.

 

Chỉ cần chủ nhân mà nó cậy thế mạnh, thì chẳng cần lo nó gây phá hoại gì.

 

cũng , địa bàn họ đang sống , ai thể so bì thực lực với đồng chí Tiêu Chính chứ?

 

An Họa nhớ lời Dư Trường Thanh chuyển đạt, Trần Kha tuyên bố "phụ nữ bằng lấy chồng ". Nếu lúc đó cô ở mặt Trần Kha, khi sẽ đáp một câu, cô lấy chồng cũng lắm đấy chứ.

 

An Họa chẳng thấy hổ chút nào khi dựa đàn ông. Từ ngày đầu tiên xuyên đến đây, cô hạ quyết tâm ôm chặt đùi đàn ông ! Người đàn ông của cô, chính là để cô dựa mà!

 

Nói chuyện điện thoại xong, An Họa chạy thình thịch lên lầu. Tiêu Chính giường buồn ngủ rũ mắt.

 

"Đêm hôm khuya khoắt, ai thế?"

 

"Dư Trường Thanh."

 

Tiêu Chính dạo thấy cái tên ngày càng nhiều, cau mày : "Cái gã phép lịch sự thế, nửa đêm nửa hôm gọi điện đến nhà ."

 

"Nói với em chút chuyện thôi." An Họa phấn khích xuống, tay luồn trong chăn.

 

Tiêu Chính lập tức quên hết chuyện, nhắm mắt , nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang loạn của cô.

 

"Anh em thích nhất điểm nào ở ?"

 

"Điểm nào?" Tiêu Chính mở mắt, tò mò hỏi.

 

"Đùi."

 

Tiêu Chính ngẩn , đó xa: "Vì nó đặc biệt sức mạnh ?"

 

An Họa nghiêm túc gật đầu, một lời hai ý: "Đùi to, khỏe, ôm cảm giác an lắm."

 

Tiêu Chính: "Sao ôm ?"

 

An Họa tủm tỉm, thật lòng: "Không ôm đùi , em bình an sống đến tận bây giờ ?"

 

Lúc Tiêu Chính mới hiểu ý cô, : "Thế thì ôm , cứ ôm mãi nhé, sẽ cố gắng tập luyện cho nó to thêm chút nữa, em ôm càng chắc chắn."

 

An Họa nũng nịu sến súa: "Thế chỉ cho phép em ôm thôi nhé, khác ."

 

Tiêu Chính trầm thấp: "Được, chỉ cho em ôm, khác miễn bàn."

 

Lúc , Trần Kha cũng đang nũng với đàn ông của một trận mây mưa thỏa thích.

 

"Lão Ngô ~ càng ngày càng tuyệt vời, dạo ăn t.h.u.ố.c bổ gì đấy?"

 

Ngô Mẫn Hiến đắc ý: "Anh chẳng ăn gì cả, gặp em, cần gì uống t.h.u.ố.c nữa."

 

Trần Kha dậy, ngón tay vẽ vòng tròn n.g.ự.c Ngô Mẫn Hiến: "Đã , định bao giờ cưới em về nhà?"

 

Ngô Mẫn Hiến say mê vuốt ve làn da Trần Kha: "Sắp , sắp , sự kiên trì của , mấy đứa nhỏ sắp thỏa hiệp ."

 

Vợ Ngô Mẫn Hiến qua đời từ lâu, nhưng mấy đứa con ông đứa nào cũng chủ kiến. Thực chúng phản đối bố tái hôn, mà là ưng Trần Kha, hy vọng bố lấy một phụ nữ thật thà an phận hơn.

 

Ngô Mẫn Hiến thích Trần Kha, vì chuyện mà giằng co với con cái một thời gian khá dài.

 

Trần Kha cũng Ngô Mẫn Hiến đang cố gắng, ép ông nữa, chuyển sang chuyện khác: "Dạo tâm trạng ..."

 

Ngô Mẫn Hiến vội vàng xót xa hỏi: "Sao thế? Là vì chuyện kết hôn, ai bắt nạt em?"

 

Trần Kha giả vờ lau khóe mắt, : "Cả hai... Vốn là bài hát chủ đề bộ phim em đóng sẽ do em hát, thế mà đến phút chót đổi mất."

 

Ngô Mẫn Hiến hỏi: "Tiểu Dương đổi em ?"

 

"Tiểu Dương" là Giám đốc đài truyền hình, từng tài xế cho bố Ngô Mẫn Hiến. Cho nên dù hiện tại xét về cấp bậc, ông cao hơn Ngô Mẫn Hiến, nhưng Ngô Mẫn Hiến lưng vẫn quen gọi là Tiểu Dương.

 

Trần Kha nhớ đến Giám đốc Dương, mặt cô thì hống hách sai bảo, mắng Dư Trường Thanh như tát nước mặt, nhưng mặt Giám đốc Dương khúm núm lời.

 

Mà vị Giám đốc Dương uy phong lẫm liệt thường ngày , trong miệng Ngô Mẫn Hiến cũng chỉ là "Tiểu Dương" mà thôi.

 

Trần Kha xem, khi cô và Ngô Mẫn Hiến tay trong tay xuất hiện mặt , Dư Trường Thanh đối mặt với cô liệu còn giữ vẻ kiêu ngạo bất tuân đó ? Cô mong chờ ngày đến!

 

"Chuyện nhỏ chắc Giám đốc Dương cũng , là Dư Trường Thanh đổi em." Trần Kha nũng nịu với Ngô Mẫn Hiến, "Lão Ngô, với Giám đốc Dương một tiếng, bảo Giám đốc Dương lệnh cho Dư Trường Thanh, vẫn để em hát, ?"

 

Ngô Mẫn Hiến : "Em cũng đấy, đây đều là chuyện nhỏ, đ.á.n.h tiếng với Dư Trường Thanh một câu là ."

 

"Lão Ngô, giỏi quá!" Trần Kha nâng mặt già của Ngô Mẫn Hiến lên hôn chụt hai cái.

 

Ngô Mẫn Hiến vô cùng hưởng thụ, càng thêm yêu thích Trần Kha.

 

Chỉ tiếc, Dư Trường Thanh lời Ngô Mẫn Hiến, kiên quyết dùng Trần Kha hát.

 

" , nếu cô thể đổi cách hát, hiệu quả biểu diễn đạt yêu cầu của , thể để cô hát. hiện tại là do bản đổi , chẳng lẽ còn vì nhân nhượng cô mà màng đến hiệu quả chung ?"

 

Dư Trường Thanh giờ mới , Trần Kha thế mà cặp kè với Ngô Mẫn Hiến, thảo nào kiêu căng ngạo mạn như .

 

Không khỏi, chút lo lắng cho An Họa. Ngô Mẫn Hiến là đầu cơ quan An Họa, nếu thực sự đắc tội Trần Kha, đến lúc đó gió bên gối thổi qua, An Họa ở cơ quan liệu sống yên ?

 

 

Loading...