Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 346: Một kẻ viết nhạc mà quản cũng rộng gớm
Cập nhật lúc: 2025-12-18 00:46:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Chính vội vã chạy về nhà.
An Họa bất đắc dĩ : "Em lớn từng , về muộn một lúc mà cũng chạy ngoài tìm? Người ngoài cho."
Tiêu Chính cởi áo quân phục, thuận tay đưa cho Tiểu Triệu đang đợi bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm.
"Ai dám ? Tiểu Ngô ở cơ quan em còn khen là chồng trách nhiệm đấy."
"Tiểu Ngô?" An Họa ngớ một lúc mới nhận Tiêu Chính đang đến Cục trưởng Ngô của cô.
Cục trưởng Ngô hơn 50 tuổi , ngờ qua miệng Tiêu Chính "trẻ hóa" thế.
"Ăn cơm thôi." Tiêu Chính rửa tay xong, bàn ăn.
Viên Viên đói đến mức kêu gào ầm ĩ.
Tiêu Chính: "Chẳng bảo các con ăn ?"
Viên Viên lắc đầu: "Muốn ăn cùng bố cơm mới ngon."
An Họa : "Là của , mải chuyện công việc với quá nên quên hết cả."
Tiêu Chính hỏi cô: "Tiểu Ngô bảo đạo diễn nào tìm em ?"
An Họa kể sự việc một lượt.
"Đóng phim truyền hình á? Mẹ sắp đóng phim truyền hình ạ? Thế chúng con thể thấy tivi ạ?" Viên Viên hỏi.
An Họa : "Mẹ chỉ phụ trách nhạc cho phim thôi, lên hình ."
Đoàn Đoàn tò mò: "Quá trình phim truyền hình như thế nào ạ?"
An Họa nghĩ ngợi : "Đợi nghỉ hè sẽ đưa các con đến trường xem thử."
Cặp song sinh đều vui mừng.
Viên Viên còn đếm ngón tay xem còn bao nhiêu ngày nữa.
Bộ phim Dư Trường Thanh là phim theo từng phần (unit drama), gồm nhiều câu chuyện nhỏ, đều lấy chất liệu từ một tập truyện ngắn cổ điển, tạm định 12 tập, hiện tại 5 tập, đang tiến hành hậu kỳ.
An Họa tiếp theo đó bận, tạm thời đến cơ quan, chỉ giữa nhà và đài truyền hình.
"... thấy bản khác hai bản ."
" , đường nét giai điệu chính của bản thành bằng nhạc phương Tây, nhưng vẫn thêm các nhạc cụ đệm như đàn tranh, tỳ bà."
"Thế là đúng ! Khác biệt hẳn với nhạc dân ca luôn! Nói thật nhé, hai bản cô đưa chẳng khác gì mấy thứ nhờ nhạc sĩ khác , cái mới mang cảm giác mới mẻ!"
Dư Trường Thanh vẻ kích động: "Tuy nhạc cụ phương Tây là chủ đạo, nhưng vẫn mang đậm phong cách đặc sắc dân tộc của chúng ."
"Thực còn một đề xuất nữa, thấy phong cách biểu diễn của ca sĩ cũng nên đổi chút ?"
"Thay đổi thế nào?"
"Hát theo lối thông tục hơn một chút..." An Họa nghĩ ngợi, tự mẫu vài câu, dùng cách hát nhạc nhẹ.
Lời bài hát chủ đề do Dư Trường Thanh , dựa đại ý của nguyên tác tiểu thuyết, dùng ngôn ngữ bán văn ngôn kể về thế thái nhân tình, dùng lối hát dân ca, âm sắc sáng, nhả chữ rõ tròn vành rõ chữ, phối hợp với lời bài hát sẽ tạo cho cảm giác như đang "dạy đời".
An Họa sửa đổi cách hát như , kết hợp giọng thật giọng giả, khiến bài hát trở nên giàu cảm xúc, như đang thủ thỉ tâm tình, gần gũi hơn nhiều.
Hơn nữa, nhạc pop hiện tại vẫn thịnh hành, bài hát sẽ càng thêm đặc biệt, chắc chắn sẽ gây tiếng vang.
Bất kể là phim truyền hình bài hát, thành công lớn nhất là khiến nhớ đến, lúc rảnh rỗi thể lôi bàn luận vài câu, hoặc ngân nga vài câu.
Dư Trường Thanh nhanh chóng đồng ý với đề xuất của An Họa.
" đạo diễn Dư, các tập còn đang ? Địa điểm ở thế?" Bàn xong chính sự, An Họa thuận miệng hỏi.
"Ở ngay đài truyền hình chứ , dựng một cái studio. Vốn dĩ định ngoại cảnh, địa điểm tìm , ở huyện Vân, nơi đó nhiều kiến trúc cổ, dễ lấy cảnh, tiếc là đài truyền hình chịu cấp thêm kinh phí."
"Đài truyền hình cấp kinh phí, thực thể tự nghĩ cách mà."
" tự nghĩ cách kiểu gì?" Dư Trường Thanh tưởng An Họa hiểu, "Đừng đoàn phim chúng ít , nhưng chỉ riêng tiền ăn uống tiêu vặt tính mỗi ngày cũng ít , huống chi còn tiền cát-xê diễn viên. Những diễn viên chính chúng mời đều là trụ cột của đoàn kịch hoặc đoàn tuồng, cát-xê cao nhất lên tới 30 đồng! Bằng nửa tháng lương của !"
Mấy diễn viên đó diễn một tập nhiều nhất hai ngày là xong, hai ngày kiếm 30 đồng! Dư Trường Thanh nếu mà trai hơn chút thì cũng hận thể chuyển nghề diễn viên.
An Họa nghĩ ngợi : " thấy báo đăng nhiều quảng cáo thương mại, tivi cũng phát quảng cáo mà."
Dư Trường Thanh ngẩn : "Ý cô là chúng chèn quảng cáo phim? Thế ! Khán giả xem phim là để xem chuyện, xem quảng cáo."
An Họa: "Không chèn quảng cáo phim, thể đổi cách khác mà. Ví dụ như ở cuối phim, dùng phụ đề chạy tên nhà tài trợ, cảm ơn XXX tài trợ, cũng thể đạt hiệu quả quảng cáo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-346-mot-ke-viet-nhac-ma-quan-cung-rong-gom.html.]
Mắt Dư Trường Thanh sáng rực lên.
"Cho nên, thể cầm phương án tìm bàn bạc, xem ai nhà tài trợ ."
"Nhà tài trợ..." Dư Trường Thanh vỗ đùi, "Được! Tạm dừng , tìm nhà tài trợ ngay đây!"
"Lúc nào thì báo một tiếng nhé, đưa con gái đến trường xem thử, trẻ con tò mò mà."
Dư Trường Thanh ha hả: "Không thành vấn đề, cứ đến !"
Dư Trường Thanh là thuộc phái hành động, hôm bắt đầu bận rộn.
Đừng chứ, cũng chút bản lĩnh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi tìm hai nhà tài trợ, một là nhà máy rượu quốc doanh địa phương, còn một nhà nữa thế mà là xưởng thực phẩm huyện Vân nơi An Họa từng việc.
Tuy nhiên, dù xin tài trợ, Dư Trường Thanh vẫn ngoại cảnh như mong .
Bởi vì tiền tài trợ kiếm đều nộp về đài truyền hình, nhưng lãnh đạo khen kỹ thuật của , trong studio mà như thật, chịu chi thêm ngân sách, bảo đợi , hãy .
Cuối cùng, lãnh đạo còn khen ngợi Dư Trường Thanh một hồi, cảm ơn tạo thêm thu nhập cho đài, nhưng tiền thưởng thì một xu cũng thấy .
Dư Trường Thanh thầm hỏi thăm sức khỏe lãnh đạo trong lòng, ngậm ngùi tiếp tục phim.
Hôm nay, An Họa đưa cặp song sinh đến studio của đài truyền hình.
Cặp song sinh tò mò ngó khắp nơi, nhưng đều ngoan ngoãn theo , chạy lung tung.
An Họa đến bên cạnh Dư Trường Thanh, vỗ vai .
Dư Trường Thanh đang nổi cáu với một nữ diễn viên, đầu thấy An Họa đến, vẻ mặt mới dịu : "Đồng chí An Họa, cô đến ." Nhìn thấy cặp song sinh lưng An Họa, nở nụ : "Cô cặp song sinh , hiếm thấy thật! còn gặp cặp song sinh thật bao giờ ."
"Chào bác Dư con."
Cặp song sinh ngoan ngoãn đồng thanh chào.
"Không , nên gọi là chú chứ nhỉ?" Dư Trường Thanh hỏi An Họa, "Tuy cô trẻ thật, nhưng con gái lớn thế , chắc cũng tầm 40 tuổi? mới 34, ít tuổi hơn cô, nên các cháu gọi là chú."
An Họa ngạc nhiên: "Anh mới hơn ba mươi thôi á?"
Dư Trường Thanh: "... Không giống ?"
Thật sự giống, hơn ba mươi mà hói đầu thì cũng hiếm. An Họa cứ tưởng Dư Trường Thanh ít nhất cũng hơn bốn mươi.
An Họa ngượng.
Dư Trường Thanh cũng để bụng lắm, nhiệt tình hỏi han cặp song sinh, chủ động mời các cô bé xem máy , giải thích quá trình phim và thứ ở hiện trường.
An Họa nhân cơ hội vệ sinh.
Ra khỏi buồng vệ sinh, cô va nữ diễn viên Dư Trường Thanh mắng.
Nữ diễn viên mặc trang phục diễn, trang điểm tự nhiên, khuôn mặt vuông vức đoan trang.
Cô liếc An Họa hai cái, lạnh nhạt : "Quan hệ của cô với đạo diễn Dư vẻ nhỉ."
An Họa rửa tay.
" tên là Trần Kha, cô cũng là diễn viên ? Cô diễn câu chuyện nào?"
Mỗi câu chuyện trong phim diễn viên chính khác , thời gian cũng khác nên là chuyện bình thường.
Đối phương chủ động giới thiệu tên, An Họa cũng tiện trả lời: " diễn viên, là soạn nhạc, hôm nay đến trường chỉ để tham quan chút thôi."
Nghe An Họa là soạn nhạc, sắc mặt nữ diễn viên lập tức tối sầm .
"Cô là An Họa? Chính là cô đề nghị đổi cách hát?"
Trần Kha là diễn viên kịch, ngoài diễn xuất còn hát bài chủ đề.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Vốn dĩ chuyện đang êm , Dư Trường Thanh đột nhiên bắt cô đổi cách hát.
Trần Kha học kịch từ nhỏ, ngoài hát kịch thì dân ca cũng giỏi, nhưng cô nhân tài năng, thực sự đổi sang cách hát Dư Trường Thanh yêu cầu.
Cuối cùng, hát đổi.
Trần Kha hỏi thăm khắp nơi mới đạo diễn đột nhiên đưa yêu cầu là do bên soạn nhạc đề nghị.
Một kẻ nhạc mà quản cũng rộng gớm!
Mất một khoản thu nhập từ việc hát là chuyện nhỏ, Trần Kha chủ yếu cảm thấy mất mặt. Bị đổi chẳng cho khác cô kém cỏi !