Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 337: Kiều Bân

Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:15:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ôn Tuyết Mạn tìm như thế cho con gái??"

 

Tiêu Chính : "Chắc cô cũng , dù chuyện thể rêu rao ? Nhà họ Kiều che đậy kỹ lắm."

 

"Thế rõ thế?" An Họa Tiêu Chính.

 

Tiêu Chính khẽ, bóp cái cằm nhỏ xinh của vợ: "Chồng em mà, thiên lý nhãn thuận phong nhĩ."

 

An Họa gạt tay , truy hỏi, cũng ngạc nhiên bản lĩnh của đàn ông nữa.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Tiêu Chính nhịn : "Sao hỏi tiếp ?"

 

An Họa hừ một tiếng: "Có gì mà hỏi, chồng em giỏi là ."

 

Tiêu Chính , cúi xuống hôn lên má cô một cái.

 

"Thế chuyện định cho Trần Cương ?"

 

Tiêu Chính lắc đầu: "Giả vờ thôi, chuyện nhà họ Kiều ít , bô bô cái miệng chẳng tự tìm rắc rối cho ?"

 

An Họa gật đầu tán đồng, cũng đúng. Hơn nữa, với tính cách của Trần Thanh Âm, chắc chắn cô bé sẽ bỏ Thạch Tiểu Quân nhà , cũng sẽ nhảy cái hố lửa nhà họ Kiều .

 

An Họa đoán sai, Trần Thanh Âm khi ý đồ gì liền lập tức phản đối, hơn nữa còn tức tốc rời khỏi Thượng Hải, khuyên cũng kịp.

 

Trần Thanh Âm , chẳng lẽ còn ép cô chắc?

 

Ôn Tuyết Mạn nhận tin từ trai, cũng đành thôi. Thôi thì nghĩ cách tìm mối khác , chỉ là, gia thế cao như nhà họ Kiều e là khó tìm, Ôn Tuyết Mạn tiếc nuối thở dài...

 

Tuy nhiên, điều mà tất cả ngờ tới là, chuyện vẫn kết thúc ở đó.

 

Vết thương đạn b.ắ.n Thạch Tiểu Quân gần khỏi hẳn, tình trạng chân cũng định, tiếp theo chỉ cần chờ đợi, chờ dây thần kinh đứt tự nối .

 

Thạch Tiểu Quân chuyển về bệnh viện tỉnh lỵ an dưỡng. An Họa giúp Chu Mai Hoa thuê một căn nhà ở tỉnh lỵ, Chu Mai Hoa ở chăm sóc con trai. Trần Thanh Âm chỉ cần tiết học là chạy bệnh viện.

 

Hôm nay, Trần Thanh Âm ôm một chồng sách đến bệnh viện, ngoài phòng bệnh thấy tiếng Thạch Tiểu San và Thạch Tiểu Quân cãi om sòm.

 

"Mày còn dám đ.á.n.h chị ? Mẹ xem nó , què mà vẫn yên!"

 

"Đừng dát vàng lên mặt , ai thèm đ.á.n.h bà chứ? Đánh bà còn sợ đau tay ."

 

"Mày gan đấy!" Thạch Tiểu San liếc mắt thấy Trần Thanh Âm đến, lập tức chạy bên cạnh cô, "Thanh Âm là bạn của chị, mày dám đ.á.n.h chị, nó là đầu tiên tha cho mày!"

 

Thạch Tiểu Quân thấy Trần Thanh Âm liền toét miệng , ngừng đấu khẩu với Thạch Tiểu San.

 

Thạch Tiểu San chậc chậc lưỡi, quả thực nổi.

 

"Chẳng thằng nhóc giẫm vận cứt ch.ó gì mà lừa Thanh Âm về nhà ."

 

Chu Mai Hoa con trai và Thanh Âm xác định quan hệ, giờ Trần Thanh Âm là tâm thế con dâu.

 

mật kéo Trần Thanh Âm xuống: "Sáng sớm nó nhắc cháu , bảo hôm nay cháu nghỉ, chắc chắn sẽ đến sớm."

 

Trần Thanh Âm : "Vẫn muộn ạ, cháu qua thư viện một chuyến."

 

Thạch Tiểu San: " , ôm nhiều sách thế gì? Đừng bảo là cho Thạch Tiểu Quân nhé?"

 

Trần Thanh Âm gật đầu: "Là Tiểu Quân chủ động bảo cháu lấy đấy, bảo chán quá, ở bệnh viện chẳng gì khác, sách g.i.ế.c thời gian."

 

Thạch Tiểu San trố mắt, thể tin nổi Thạch Tiểu Quân: "Mày á? Đọc sách g.i.ế.c thời gian á?"

 

Thạch Tiểu Quân bĩu môi: "Làm ? Không ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-337-kieu-ban.html.]

Cô cầm đại một quyển sách lên lật xem, vốn tưởng là tiểu thuyết gì đó, kết quả mở xem lướt qua thì càng kinh ngạc: "Địa lý trắc lượng? Thạch Tiểu Quân, mày học thật đấy ?"

 

Thạch Tiểu Quân thái độ của Thạch Tiểu San cho ngượng ngùng, hổ giật cuốn sách: "Em học ?!"

 

Thạch Tiểu San nhất thời cạn lời.

 

Trần Thanh Âm : "Từ bộ đội thể thi trường quân sự. Tuy Tiểu Quân đề bạt lên sĩ quan nhưng học thêm chút nữa sẽ cho tương lai của hơn. Chẳng đang đề xướng bốn hiện đại hóa , quốc phòng cũng hiện đại hóa, hiện đại hóa thì thể văn hóa... Mấy cái là Tiểu Quân tự đấy."

 

Thạch Tiểu San Thạch Tiểu Quân tấm tắc khen ngợi: "Mày còn em tao đấy??"

 

Thạch Tiểu Quân: "Xéo xéo xéo."

 

Chu Mai Hoa cũng ngờ Thạch Tiểu Quân chí tiến thủ như : "Đây đều là công lao của Thanh Âm cả, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, thằng hỗn hào nhà bác ở bên cạnh Thanh Âm thế mà cũng thành phần t.ử tích cực học tập ."

 

Trần Thanh Âm vội xua tay: "Chuyện liên quan đến cháu ạ, Tiểu Quân vốn dĩ là chí tiến thủ mà."

 

Thạch Tiểu San và Chu Mai Hoa , đều đầy vui mừng.

 

Trần Thanh Âm quan tâm hỏi Thạch Tiểu Quân: "Hôm nay thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu ?"

 

Trên mặt Thạch Tiểu Quân là nụ giấu : "Không , lắm, cảm thấy hồi phục gần như , vấn đề gì, chỉ thi thoảng mu bàn chân tê thôi."

 

Chu Mai Hoa vui vẻ : "Hôm nay bác sĩ cũng bảo, nó hồi phục , nhiều nhất quá hai tháng nữa là thể về đơn vị."

 

"Thật ạ?" Trần Thanh Âm vui mừng reo lên.

 

Lần thương của Thạch Tiểu Quân, việc thể quân đội phụ thuộc tình hình hồi phục, nếu cơ thể hồi phục đạt chuẩn thì xuất ngũ.

 

Giờ bác sĩ kết luận như , việc Thạch Tiểu Quân về đơn vị coi như ván đóng thuyền.

 

So với xuất ngũ chuyển ngành, chắc chắn ở quân đội tiền đồ của Thạch Tiểu Quân sẽ hơn.

 

"Ừ." Thạch Tiểu Quân mỉm gật đầu, "Đợi khỏi hẳn, còn xin chiến trường."

 

Trần Thanh Âm sững sờ.

 

Thạch Tiểu San : "Mày còn á? chị xem báo thấy bảo đại quân rút về mà."

 

Thạch Tiểu Quân gật đầu: "Đơn vị của cũng rút về , nhưng vẫn còn các đơn vị ở địa phương tiến hành luân chiến, xin sang đó."

 

Chu Mai Hoa cũng tán đồng lắm: "Nếu đơn vị con rút về thì con còn gì? Cứ theo sự sắp xếp của tổ chức ."

 

Trần Thanh Âm bỗng nhiên : "Anh gì thì cứ , em đều ủng hộ ."

 

Thạch Tiểu Quân Trần Thanh Âm .

 

Chu Mai Hoa và Thạch Tiểu San cũng gì nữa.

 

Trần Thanh Âm ở bệnh viện đến tận bữa tối mới về trường.

 

Trong ánh hoàng hôn, cổng trường đỗ một chiếc xe sang trọng, khiến sinh viên qua đều ngoái .

 

Trần Thanh Âm chỉ liếc qua một cái thu hồi tầm mắt, nhưng giây tiếp theo, đàn ông trẻ tuổi cạnh xe về phía cô.

 

Người đàn ông một tay đút túi quần, mặt nở nụ , vốn là hình tượng phong độ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt dính nhớp ái khiến vô cùng khó chịu.

 

Trần Thanh Âm cau mày.

 

Đây là Kiều Bân, đối tượng xem mắt mà nhà họ Ôn lừa cô đến Thượng Hải để gặp.

 

Sao đến tận đây?

 

 

Loading...