An Họa thấy bèn kéo Chu Mai Hoa ngoài, hỏi bà về tình hình cụ thể của Thạch Tiểu Quân.
Trong phòng bệnh, Thạch Tiểu Quân giơ quả chuối bóc vỏ đưa cho Trần Thanh Âm.
"Chẳng dạo thích ăn chuối thế, chắc đ.á.n.h với khỉ nhiều quá nên lây ."
Nước mắt Trần Thanh Âm rốt cuộc cũng rơi xuống, từng giọt lớn rơi lộp bộp chăn.
Thạch Tiểu Quân lập tức luống cuống: "Sao thế? Sao ? Đừng đừng , ôi trời ơi, thế bây giờ?!"
Trần Thanh Âm nín mỉm : "Bị thương mà vẫn còn nhảm, nghỉ ngơi chút ?"
Thạch Tiểu Quân: "Anh nhảm, vốn dĩ chuyện thế mà, chẳng đắn gì cả."
Nói còn nhe răng một cái.
Trần Thanh Âm tức đ.á.n.h một cái.
Thạch Tiểu Quân kêu oai oái.
"Sao thế? Đánh đau ?" Trần Thanh Âm lo lắng Thạch Tiểu Quân.
Thạch Tiểu Quân gật đầu, nghiêm trang khoác: "Đau thật đấy, em lén luyện Thiết Sa Chưởng ?"
Trần Thanh Âm lườm .
Thạch Tiểu Quân bỗng thu nụ , lặng lẽ Trần Thanh Âm, : "Thanh Âm, em xem , một câu hỏi em mãi vẫn trả lời , bây giờ nên cho một đáp án ?"
"Câu hỏi gì?"
Thạch Tiểu Quân chớp mắt: "Thì... cái đó... mảnh giấy nhỏ cho em ."
"Mảnh giấy nào?"
"Em xem ?... Chẳng lẽ em mất ?"
Thạch Tiểu Quân cuống quýt định dậy, động đến vết thương , "Á..."
Trần Thanh Âm hoảng hốt, vội : "Anh đừng cử động, em trêu đấy, em thấy chữ mảnh giấy , hơn nữa em cũng đồng ý mà."
Thạch Tiểu Quân đầu tiên là vui mừng khôn xiết, đó thắc mắc: "Em đồng ý lúc nào?"
Trần Thanh Âm: "Em đồng ý với thì tiếp tục thư từ với ? Có hỏi ăn cơm ngon ? Ngủ ngon ? Quan hệ với đồng đội ?"
Thạch Tiểu Quân nhớ , đúng thật, Trần Thanh Âm hỏi những chuyện chi li như thế. Đây là đãi ngộ chỉ yêu mới mà!
"Hóa thế là đồng ý ..." Thạch Tiểu Quân ngây ngô hai tiếng, "Em cũng hàm súc quá, cứ thấp thỏm lo âu mãi, chẳng dám giục em."
Trần Thanh Âm mím môi: "Xin , là của em, lẽ em nên rõ ràng với ."
May mà Thạch Tiểu Quân sống sót trở về từ chiến trường, nếu e là cô sẽ mang theo nuối tiếc...
Càng nghĩ, Trần Thanh Âm càng thấy hối hận: "Sau gì em sẽ thẳng, tuyệt đối để minh bạch như nữa."
Thạch Tiểu Quân chỉ ngây ngô: "Đồng ý là , đồng ý là ..."
"Thanh Âm..." Bàn tay Thạch Tiểu Quân đặt chăn cứ ngọ nguậy, nhưng dám vươn .
Anh nắm tay, yêu lâu thế mà đến tay còn nắm.
Đang lúc còn đang do dự thì cảm nhận một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay , đó mười ngón tay đan .
Đầu óc Thạch Tiểu Quân trống rỗng trong tích tắc, nên phản ứng thế nào.
"Họ bảo trúng sáu viên đạn."
Thạch Tiểu Quân ngơ ngác gật đầu.
"Đau ?"
Thạch Tiểu Quân gật đầu, ngay lập tức lắc đầu: "Lúc đó sự chú ý ở chỗ đau, chỉ nghĩ dẫn em phá vây ngoài."
"Anh dưỡng thương cho , tập vật lý trị liệu cho , cố gắng trở dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng như , em sẽ... em sẽ đợi ."
"Đợi ?"
Trần Thanh Âm gật đầu: "Đợi khỏe , đến trường em chơi , còn đến bao giờ mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-332-dai-ngo-chi-nguoi-yeu-moi-co.html.]
Thạch Tiểu Quân vui: "Ừ."
Trần Thanh Âm: "Sau đó, đến nhà em một chuyến, lấy phận con rể tương lai mắt bố em."
"Hả?" Thạch Tiểu Quân mừng sợ lo lắng, "Đã... gặp bố á?"
"Anh gặp ?"
"Không ! Anh chỉ thấy hạnh phúc đến nhanh quá."
Trần Thanh Âm lắc đầu: "Không nhanh , em tính toán trong lòng từ lâu ."
Mẹ cô thấy Thạch Tiểu Quân xứng với cô là vì lâu bà gặp , Thạch Tiểu Quân hiện tại thế nào. Trần Thanh Âm sớm đưa Thạch Tiểu Quân gặp Ôn Tuyết Mạn, chỉ là tìm cơ hội thích hợp.
" mà..." Thạch Tiểu Quân Trần Thanh Âm, thôi.
" mà cái gì?"
mà lỡ hồi phục thì ? Lỡ tàn tật suốt đời thì ? Trần Thanh Âm liệu còn cùng nữa ?
Tuy bác sĩ khả năng hồi phục của khá lớn, nhưng cũng chỉ là khá lớn thôi, trăm phần trăm.
Cuối cùng, Thạch Tiểu Quân hỏi miệng.
Anh thầm hạ quyết tâm, nếu hồi phục , sẽ liên lụy đến Thanh Âm.
An Họa đang an ủi Chu Mai Hoa thì thấy Trần Thanh Âm .
"Hai đứa chuyện xong ? Tiểu Quân vẫn chứ? Dì thấy tinh thần nó cũng khá." An Họa hỏi.
"Khá lắm ạ, còn tâm trạng đùa cơ mà." Trần Thanh Âm đáp.
An Họa cũng phòng bệnh chuyện với Thạch Tiểu Quân vài câu.
Tiếp đó, cô cáo từ, định đến trường thăm Đông Đông và Tống Dực, ăn với hai đứa một bữa cơm mai về tỉnh lỵ.
"Còn cháu? Cháu về cùng dì ở thêm mấy ngày?" Cô hỏi Trần Thanh Âm.
"Dì An cứ về ạ, mấy hôm nữa cháu về ."
"Thế cũng ." An Họa gật đầu rời .
Đông Đông và Tống Dực thấy An Họa đến đều ngạc nhiên.
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Mẹ, đặc biệt đến hỏi tình hình xem mắt của con đấy chứ?" Đông Đông ngờ vực hỏi.
"Đương nhiên là , nhưng con nhắc thì tiện thể hỏi luôn , cô bé đó tên là Tòng Quân ? Hạ Tòng Quân?"
Đông Đông: "..."
Tống Dực trêu chọc cả: "Hay là báo cáo với dì An ?"
Đông Đông: "Tống Dực, cũng hư đấy."
Tống Dực vô tội.
Tuy nhiên, Đông Đông vẫn kể sơ qua tình hình cho An Họa .
"... Tình hình là thế đấy ạ, bọn con ăn bát mì hầm ở gần trường, dạo một vòng quanh hồ trong trường, đó ai về nhà nấy."
"Sao ăn mì hầm? Bố đặt chỗ cho các con ở nhà hàng Moscow mà?"
Đông Đông : "Bọn con gặp ở cổng trường, bàn bạc xong nhất trí là ăn qua loa cái gì đó gần trường cho tiện."
An Họa hỏi: "Thế con thấy cô bé đó thế nào?"
"Cũng ạ." Chỉ vỏn vẹn hai chữ.
"Thế còn cô bé thì ?"
"Không ạ." Đông Đông lắc đầu.
An Họa cũng hỏi thêm nữa.
Đông Đông nhắc đến đối phương chẳng chút ngượng ngùng e thẹn nào, xem là cảm giác gì, hai thành .
Không thành thì thôi, An Họa cũng thấy cả, chuyện tình cảm thể miễn cưỡng .