Lúc An Trạch và Ngô Hiểu Lâm ly hôn, An Điềm Điềm còn nhỏ nên ấn tượng về đẻ sâu đậm lắm. Dù cảm thấy bỏ rơi, nhưng xuất phát từ khát khao tình mẫu tử, tình cảm của cô bé đối với Ngô Hiểu Lâm phần nhiều là oán trách chứ chán ghét.
Khâu Thục Thận đoán sai, nếu Ngô Hiểu Lâm chuyện gì đó, An Điềm Điềm lẽ quên mất còn một đẻ.
"Bà đến tìm cháu, lóc xin , cầu xin cháu tha thứ." An Điềm Điềm nhún vai, "Ban đầu thấy bà nước mắt nước mũi tèm lem, cháu cũng thấy đáng thương, nghĩ thầm chuyện cũ qua , bà còn đến tìm cháu chứng tỏ quên cháu, vẫn luôn nhớ đến cháu."
An Điềm Điềm cụp mắt xuống, che giấu nỗi đau trong đáy mắt: " bố điều tra , bà đến tìm cháu chẳng qua là vì ly hôn. Đứa con trai và con gái bà sinh đều theo bà . Giờ bà công việc quét đường, cô độc một , cùng đường bí lối..."
Bàng Tú Ni ôm vai An Điềm Điềm, an ủi cô bé trong im lặng.
"Cái cô Ngô Hiểu Lâm !" Khâu Thục Thận tức đến run cả môi, "Sao ích kỷ đến mức độ chứ!"
Ly hôn xong, Ngô Hiểu Lâm chẳng ngó ngàng gì đến An Điềm Điềm, một bức thư cũng gửi. Giờ già , nơi nương tựa mới nhớ đến đứa con gái ruột , đây ích kỷ thì là gì?!
"Điềm Điềm, cháu đừng để ý đến nó!" An Bá Hòe tới từ lúc nào, An Điềm Điềm kể, sắc mặt xanh mét : "Nếu ngày nó đến cửa nhà cháu xin ăn, cháu cho nó bát cơm, ngoài đừng dây dưa gì với nó."
Trong lòng An Bá Hòe, Ngô Hiểu Lâm chỉ đơn giản là ích kỷ. Cô toan tính đủ đường, tâm cơ thâm sâu, ham hư vinh, vô tình vô nghĩa... Tóm nhắc đến là thấy bực !
Râu An Bá Hòe dựng ngược cả lên.
An Họa thấy thế bèn vuốt lưng cho ông, hỏi An Điềm Điềm: "Ngô Hiểu Lâm đến trường tìm cháu ?"
An Điềm Điềm lắc đầu: "Bà tìm dì Bàng ."
An Họa ngạc nhiên Bàng Tú Ni: "Sao chị chị ạ?"
Bàng Tú Ni khổ: "Chị cũng thắc mắc đây. Chị và An Trạch về bao lâu, cô tìm đến, bảo tranh giành An Trạch với chị, nhưng nhất định trả con gái cho cô ... Chính vì thế An Trạch mới nảy sinh nghi ngờ điều tra, cảnh của cô , cũng cô tình trạng hôn nhân của An Trạch từ một hàng xóm họ Tiền."
"Họ Tiền? Là Viện trưởng Tiền ạ?"
Bàng Tú Ni gật đầu.
An Bá Hòe càng tức: "Lão Tiền? Ông thấy nhà yên nên cố tình dẫn Ngô Hiểu Lâm đến quấy phá đây mà! Không , c.h.ử.i cho ông một trận!" Nói ông định ngay.
An Họa vội vàng giữ ông : "Bố, vội lúc , chuyện đó để hôm nào bố đến trường hãy . Hôm nay là ngày gia đình đoàn tụ mà."
" đấy ông nó, đừng nóng nảy quá, gió là thành mưa."
Được xúm khuyên can, An Bá Hòe mới miễn cưỡng dẹp ý định tìm lão Tiền gây sự ngay lúc .
Khâu Thục Thận nhắc chuyện bực , bèn sang hỏi An Họa: "Sao con rể đến? Công việc bận rộn ?"
An Họa đáp: "Vốn định cùng đấy ạ, nhưng lúc sắp thì công việc chút sự cố đột xuất nên giữ ."
Bàng Tú Ni hỏi: "Nghe chú em giờ là Phó Tư lệnh quân khu ? Thế thì chắc chắn bận rộn hơn ."
An Họa : "Chị dâu, chị về tỉnh lỵ cũng là điều về ạ?"
Bàng Tú Ni gật đầu: "Chị hiện đang việc ở Công đoàn thành phố."
Đang trò chuyện thì phía bên bọn trẻ vang lên tiếng đàn kẽo kẹt khó .
"Ai đang nghịch đàn của con thế?" Khâu Thục Thận hỏi.
An Bá Hòe và Khâu Thục Thận hiện tại chủ yếu sống ở căn biệt thự , cũng chuyển nhiều đồ đạc sang, ví dụ như những thứ An Họa dùng khi lấy chồng.
Ánh Trăng Dẫn Lối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-323-ba-ve-nha-me-de-cuop-cua-day-a.html.]
An Họa tới, thấy Viên Viên đang kéo đàn violin, nhưng vì chơi nên chỉ phát âm thanh như cưa gỗ.
"Mẹ ơi, con kéo ?" Viên Viên thấy liền hào hứng hỏi.
"À..." An Họa nhất thời nên thật .
"Em đừng khó ," Đoàn Đoàn hiểu chuyện, "Mẹ bảo giống cưa gỗ thì sợ tổn thương em, bảo thì dối lòng."
Mọi đều bật .
Viên Viên cũng giận, còn theo: "Giống cưa gỗ thì nào? Cái trách em, ai bảo bố em xuất thợ mộc chứ? Gien di truyền cả đấy."
Câu khiến phá lên.
An Họa xoa đầu con bé: "Con học bao giờ, chơi là bình thường mà." Nói cô cầm lấy cây đàn, chỉnh dây một chút, tùy ý kéo một đoạn ngắn.
Giai điệu du dương êm tai vang lên khiến tất cả nín thở lắng .
"Mẹ ơi!" Viên Viên phấn khích giậm chân, "Hay quá, con giỏi quá! Siêu thật!"
Đông Đông, Đoàn Đoàn và Tống Dực cũng An Họa đầy ngưỡng mộ.
Lần hội diễn 1/8 đó, họ từng An Họa kéo đàn, lúc đó thấy lợi hại .
"Em gái, em bỏ dở chuyên môn tiếc thật đấy." An Trạch thở dài.
"Anh , vận động kết thúc quên ? Chuyên môn em thể theo đuổi ? Những trong dàn nhạc của bọn em năm đó, ai là đưa cải tạo lao động cả."
An Trạch đẩy gọng kính : " đúng đúng, em cũng quên khuấy mất."
An Họa cạn lời lườm trai một cái.
"Thế giờ em dàn nhạc ?" An Trạch hỏi.
An Họa lắc đầu.
Violin là ước mơ của nguyên chủ, chứ của cô. Âm nhạc với cô chỉ là sở thích. Ước mơ của cô là một phú bà vô lo vô nghĩ, gia đình hạnh phúc, cuộc sống tự tại, lúc rảnh rỗi chút việc thích là .
An Họa vuốt ve cây đàn trong tay.
Bây giờ khí cởi mở hơn , cô thể nhặt sở thích .
Hôm đó rời nhà bố , ngoài cây đàn violin, An Họa còn mang theo cả chiếc máy đĩa về.
"Cái của nợ giờ ít dùng lắm, cồng kềnh quá, hôm nào kiếm cho em cái máy ghi âm." An Trạch .
An Họa: "Máy ghi âm em cũng lấy, máy đĩa em cũng mang . Em thấy âm sắc của máy đĩa đặc biệt, em thích cảm giác hoài cổ ."
An Trạch cô: "Tham lam thật đấy."
An Họa chút ngượng ngùng thừa nhận.
Khuân đồ về đến nhà, thấy Tiêu Chính đang ghế sô pha gọi điện thoại, sắc mặt lắm, mắng mỏ vài câu dập máy.
Khi thấy An Họa, bất giác nở nụ : "Em về nhà đẻ cướp của đấy ?"