Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 322: "Ngô Hiểu Lâm tìm con à?"
Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:20:00
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Em thấy giáo viên trường dạy chán quá, chỉ giảng y sì trong sách, giáo án thế nào thì thế , chẳng mở rộng tí nào."
Tống Dực buồn vẻ mặt phiền muộn của Đoàn Đoàn.
"Hồi học cấp ba, thầy giáo già họ Lưu dạy lắm, kiến thức uyên bác, đấy, văn chương lai láng, học giờ của thầy chỉ tiếc thời gian trôi nhanh quá."
"Thật ạ? Họ Lưu... ông thầy gầy gò, đeo kính lão ạ?"
Tống Dực gật đầu: "Thầy dạy văn, em lên cấp ba chắc sẽ học thầy đấy."
Tháng 9 khai giảng, Đoàn Đoàn Viên Viên sắp cấp ba .
Thời gian trôi nhanh thật.
Tống Dực Đoàn Đoàn, ngập ngừng : "Chuyện cô bạn gái lúc nãy... về nhà em đừng kể với dì An nhé, ?"
Nếu ban đầu cảm giác của đối với Nghiêm Đình Đình chỉ là chán ghét vì sự đeo bám hổ, thì bây giờ khi cô là con gái của Nghiêm Ý Chí Kiên Định, Tống Dực buộc cảnh giác.
chuyện phiền lòng cần thiết phiền dì An, lớn, thể tự giải quyết những rắc rối .
Đoàn Đoàn ngơ ngác: "Bạn gái nào ạ?"
Tống Dực khựng , chẳng lẽ Đoàn Đoàn hề để ý ?
Hồi lâu , bật : "Không gì."
Đoàn Đoàn gật đầu: "Vâng."
Đoàn Đoàn thực sự để ý. Những quan trọng dù mặt cũng chẳng lọt mắt cô bé. Không cô bé kiêu ngạo coi ai gì, mà cô bé cho rằng dung lượng não hạn, chỉ nên chứa những thứ hữu ích. Những và việc bên lề cuộc sống, cô bé luôn tự động bỏ qua.
Chẳng xa, ngay cả bạn học cùng lớp cấp hai, giờ nghiệp hai năm mà cô bé cũng chẳng nhớ hết mặt.
Về đến nhà, quả nhiên Đoàn Đoàn nhắc gì đến chuyện đó.
An Họa điện thoại xong, tươi hớn hở thông báo tin vui với các con: "Cậu của các con sắp điều về tỉnh lỵ ."
Đông Đông lớn hơn chút nên ấn tượng về sâu sắc hơn, nhưng vui nhất khi nhắc đến là Đoàn Đoàn. Quyển tranh khoa học phổ thông tự tay tặng cô bé hồi nhỏ giờ vẫn còn giữ.
"Cậu sắp về ạ? Tốt quá! Sau câu hỏi gì về khoa học tự nhiên con thể hỏi ."
Thời cấp ba phân ban rõ ràng, nhưng từ cấp hai bắt đầu xếp lớp theo định hướng "trọng điểm tự nhiên" hoặc "trọng điểm xã hội", thi đại học cũng thiên về các môn tự nhiên hơn.
Đoàn Đoàn và Viên Viên đều học lớp trọng điểm tự nhiên, nhưng Đoàn Đoàn cũng hứng thú với chính trị và lịch sử, hề lơ là các môn .
Đông Đông hỏi: "Mẹ ơi, điều về nhà máy hóa chất tỉnh ạ?"
An Họa lắc đầu: "Không, chọn về trường đại học nghiên cứu khoa học. Chắc mấy hôm nữa là tới nơi . Vừa khéo, khi con và Tống Dực trường, chúng sang nhà ông bà ngoại một chuyến."
"Hoan hô! Đi nhà bà ngoại! Ăn thịt viên tứ hỷ bà ngoại !" Viên Viên phấn khích reo lên.
Già Trẻ trong xe nôi thấy chị gái đột nhiên phấn khích cũng bi bô "a a a" theo.
An Bá Hòe và Khâu Thục Thận phần lớn thời gian sống ở căn biệt thự kiểu Tây, nên An Họa cũng đưa các con đến đó.
Khu vườn của biệt thự An Bá Hòe chăm chút . Tuy hoa nở rộ nhưng cành lá xum xuê, tràn đầy sức sống.
Khi An Họa đưa các con đến, An Bá Hòe đang tưới hoa lẩm bẩm oán trách.
An Họa hỏi: "Bố ơi, bố đang lầm bầm gì thế ạ?"
An Bá Hòe liếc con gái một cái, hừ một tiếng.
An Họa ngơ ngác: "Con mới đến mà, chọc giận gì bố ?"
An Bá Hòe: "Bố hỏi con, mấy chậu hoa bố giao cho con lúc rời huyện Vân, rốt cuộc hết ?"
An Họa khựng , chột lảng tránh ánh mắt ông.
"Vứt hết hả?"
"Không ." An Họa vội chối, "Vứt một phần thôi, còn đem tặng hết ."
An Bá Hòe cảm thấy tim đang nhỏ máu: "Đấy là giống quý, bố tốn bao nhiêu tâm huyết chăm sóc đấy!"
An Họa gượng hai tiếng: "Chẳng là bất đắc dĩ ạ, nếu mang thì con mang theo ."
Lúc , Khâu Thục Thận từ trong nhà , giục đám trẻ mau nhà, sang với An Họa: "Đừng chấp bố con, ông chỉ chợt nhớ lải nhải vài câu thế thôi. Ngoài trời nắng to, mau nhà ăn dưa hấu nào."
An Họa vội vàng bế Già Trẻ nhà, đám trẻ lớn thì say sưa xem ông ngoại trồng hoa.
"Nào nào nào, đưa cho bà, để bà bế Tiểu Ngư Nhi của bà cái nào." Khâu Thục Thận đón lấy cháu ngoại, thơm lấy thơm để.
Tiểu Ngư Nhi bà ngoại trêu đùa liền khanh khách.
An Họa cầm miếng dưa hấu bàn lên ăn: "Anh chị con ?"
Khâu Thục Thận: "Đang bận rộn bên nhà mới , chắc lát nữa là sang thôi. Nhà trường phân cho con căn hộ bé hơn nhà nhiều, chỉ hai phòng ngủ. Điềm Điềm lớn tướng mà vẫn ngủ chung phòng với em trai, thật là... Haizz..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-322-ngo-hieu-lam-tim-con-a.html.]
"Sao bé thế ạ?"
"Đấy là bố con còn nhờ vả đổi cho đấy. Mấy năm nay trường xây thêm nhà mới, phân nhà thì căn trống mới chứ."
Khâu Thục Thận lắc đầu.
"Vốn dĩ con thành tích xuất sắc trong việc xây dựng tuyến đường sắt nhỏ, cơ hội điều về Bộ Hóa chất, nhưng nó từ chối ngay, nhất quyết đòi về trường."
An Họa ngạc nhiên: "Chắc con quan ạ."
Khâu Thục Thận gật đầu: " thế, nó bảo quan chẳng qua là suốt ngày đấu đá lẫn , vô vị lắm, nó hợp nghiên cứu khoa học hơn."
An Họa an ủi: "Không , tính cách con vốn hợp chốn quan trường... Còn chuyện nhà cửa, sẽ thôi. Nếu thương Điềm Điềm thì bảo con bé sang ở với bố , dù cũng gần mà."
Khâu Thục Thận thở dài: "Mẹ cũng nghĩ thế."
Đang chuyện về An Trạch thì cả gia đình An Trạch đến.
Đi đầu là An Điềm Điềm, nổi bật nhất là chiếc quần ống loe màu trắng cô bé đang mặc.
Khâu Thục Thận thấy thì khựng , cau mày: "Điềm Điềm, cháu mặc cái quần gì thế ? Ống quần to thế, trông c.h.ế.t , lát nữa cởi bà xem bóp ."
An Điềm Điềm: "Bà nội ơi, đây là quần ống loe, kiểu dáng nó thế mà. Cô Kurihara Komaki trong phim 'Vọng Hương' cũng mặc quần đấy ạ, thế gọi là thời thượng!"
Khâu Thục Thận lắc đầu, nhưng cũng thêm gì nữa. Tính bà là , dù quan điểm khác biệt với con cháu cũng ép buộc chúng theo ý .
An Họa thì khen: "Quần đấy, cô cũng một cái."
An Điềm Điềm chạy tới kéo tay cô: " ạ! Vẫn là cô mắt thẩm mỹ! Cô ơi, cô xem phim 'Vọng Hương' ạ?"
An Họa gật đầu: "Xem ."
An Điềm Điềm: "Thế còn phim 'Truy Bắt' ạ?"
An Họa lắc đầu: "Phim đấy thì cô xem, chủ yếu là ai cùng, xem phim một buồn lắm. 'Vọng Hương' là cô xem cùng chị hàng xóm đấy."
An Điềm Điềm : "Cháu xem , chú Takakura Ken trai cực kỳ luôn! Cho nên cô ơi, cháu thể xem cùng cô đấy."
An Họa gật đầu: "Được thôi, cô cũng đang xem."
An Điềm Điềm: "Vẫn là cô hiểu cháu nhất. Cháu rủ xem mà , bảo chẳng nam đồng chí nào trai bằng bố cháu cả."
"Mẹ" trong miệng An Điềm Điềm là chỉ kế Bàng Tú Ni.
An Trạch sang Bàng Tú Ni.
Mặt Bàng Tú Ni đỏ bừng lên: "Điềm Điềm, dì thế bao giờ?"
Ánh Trăng Dẫn Lối
An Điềm Điềm che miệng : "Được , dì ."
Bàng Tú Ni lườm cô bé một cái, sang Già Trẻ: "Đây là Tiểu Ngư Nhi ? Trông giống chú Tiêu quá."
Khâu Thục Thận: " thế, y hệt bố nó, trộm vía, tinh lắm."
An Trạch bế Tiểu Ngư Nhi lên nựng nịu: "Biết bác là ai ? Bác là đây, gọi nào."
Bàng Tú Ni lườm chồng: "Trẻ con bé tí thế gì mà gọi."
"Cậu ," Viên Viên hét to mấy tiếng, "Cháu gọi em đấy ạ."
An Trạch ha hả: "Cái con bé Bánh Trôi , đúng là chẳng đổi tí nào."
An Trạch gọi mấy đứa trẻ hỏi han chuyện học hành, còn đặc biệt khen ngợi Tống Dực vài câu.
An Họa cũng kéo An Tế Dân gần, ngắm nghía hồi lâu cảm thán: "Sắp mười tuổi nhỉ, đây là đầu tiên cô gặp cháu đấy. Hôm nào rảnh sang nhà cô chơi với các chị nhé."
An Tế Dân cũng sợ lạ, gật đầu với An Họa, nhỏ: "Cháu cảm ơn cô ạ."
Bàng Tú Ni con trai: "Tế Dân nhát, ít lắm ạ."
Khâu Thục Thận: "Giống bố nó hồi bé."
An Điềm Điềm hỏi: "Thế cháu giống ai ạ?"
Khâu Thục Thận nhất thời nghẹn lời, thật sự khó An Điềm Điềm giống ai, cảm giác chẳng giống ai cả.
"Giống đẻ cháu ạ?"
An Điềm Điềm thẳng thắn nhắc đến đẻ khiến An Họa cũng sững sờ.
Khâu Thục Thận lắc đầu: "Mẹ đẻ cháu hồi bé thế nào thì bà ."
An Điềm Điềm bỗng thở dài: "Chắc là giống , giống bà thì đáng ghét lắm."
Câu An Họa kinh ngạc, đây là đầu tiên An Điềm Điềm tỏ thái độ ghét đẻ rõ ràng như .
Khâu Thục Thận cũng An Điềm Điềm, hỏi: "Ngô Hiểu Lâm tìm cháu ?"