Ôn Tuyết Mạn: " đồng ý, cũng mong cô giúp khuyên giải Thanh Âm, nó tin tưởng cô, lẽ sẽ lời cô."
An Họa lắc đầu: "Em khuyên , Thanh Âm là cô gái lớn , trưởng thành suy nghĩ riêng, thiếu lý trí như chị nghĩ . Ngược là chị, tại đồng ý? Thạch Tiểu Quân là , ở trong quân đội cũng chí tiến thủ."
Ôn Tuyết Mạn : "Chúng nó cùng một tầng lớp, nếu thực sự đến với , tương lai Thanh Âm sẽ hạnh phúc."
An Họa dở dở : "Chị võ đoán quá đấy, kết luận chẳng căn cứ nào cả."
"Em gái Tiểu An, ..." Ôn Tuyết Mạn thở dài thườn thượt, "Thôi, xem cô về phía chúng nó , cầu nhầm ."
An Họa: "Chị Tuyết Mạn, bọn trẻ quyền lựa chọn cuộc sống và tình cảm của , chúng nó còn trẻ, cơ hội để sửa sai. Em thấy chị nên thả lỏng một chút, cứ quan sát xem , lỡ chúng nó sống hạnh phúc thật thì ?"
Ôn Tuyết Mạn để tai, nhưng cũng phản bác lời An Họa nữa.
Sửa sai? Đời ngắn ngủi mấy chục năm, bao nhiêu cơ hội để sửa sai? Huống hồ là con gái, một chọn sai thể lỡ dở cả đời.
Sau đó, An Họa còn nhiệt tình với Ôn Tuyết Mạn như nữa, bởi vì cô cảm thấy việc Ôn Tuyết Mạn cho rằng Chu Mai Hoa với Trần Thanh Âm là toan tính lợi ích là quá đáng.
Nói khó chút, việc Chu Mai Hoa chê xuất của Trần Thanh Âm sẽ ảnh hưởng đến Thạch Tiểu Quân, là sự rộng lượng của bà .
Ăn cơm xong, tiễn gia đình Trần Cương , Tiêu Chính mới sực nhớ : " , đưa gói cho họ ?"
An Họa nhạt giọng: "Không ."
Tiêu Chính: "Thế mau gọi họ ."
An Họa: "Đừng gọi, em cố ý đấy."
Tiêu Chính: "?"
An Họa kể những lời Ôn Tuyết Mạn , "Hừ, em cho chị uống ngon thế ."
Tiêu Chính dở dở nhéo má vợ: "Em trẻ con thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-319-toi-khong-dong-y-cho-chung-no-o-ben-nhau.html.]
An Họa: "Em cứ trẻ con đấy, em cứ thích cho chị uống ngon đấy!"
Ánh Trăng Dẫn Lối
Tiêu Chính trầm thấp: "Được , tùy em tùy em."
Dù cô trẻ con như đứa lên ba thì vẫn là vợ , ? Dỗ dành cô vui là .
"Sao cảm thấy sắc mặt Tiểu An lúc lắm nhỉ?" Trần Cương hỏi Ôn Tuyết Mạn, "Hai cãi ?"
"Chúng em thì gì mà cãi ..." Ôn Tuyết Mạn ngập ngừng, "Vừa nãy em phạm một sai lầm, vài điều về Chu Mai Hoa mặt cô . Thực nghĩ kỹ thì giao tình của chúng với cô sâu đậm, chắc chắn bằng Chu Mai Hoa ."
Trần Cương xong liền trách móc: "Em xem em kìa, khi dặn , thời thế đổi, em đừng lung tung mặt Tiểu An!"
Trần Thanh Âm cũng dám tin : "Mẹ, dì Mai Hoa? Mẹ vốn khinh thường hành vi bàn tán lưng khác mà."
"Thanh Âm! Sao con chuyện với thế hả?" Ôn Tuyết Mạn vẻ mặt tổn thương, "Con dám bảo bàn tán lưng khác?"
Trần Thanh Âm mặt : "Chẳng lẽ ạ?"
"Xem nhà họ Thạch bỏ bùa mê t.h.u.ố.c lú cho con , con bênh vực họ chằm chặp như thế!"
Trần Cương kéo bà : "Đang ở ngoài đường, em bé thôi."
Ôn Tuyết Mạn hạ thấp giọng: "Thanh Âm, vốn định đến Thượng Hải sẽ chuyện t.ử tế với con, nhưng đến đây thì cũng tỏ rõ thái độ luôn, cấm con yêu đương với Thạch Tiểu Quân."
Trần Thanh Âm từ từ sang , lẩm bẩm: "Tại ạ..."
Ôn Tuyết Mạn hít sâu một , cố gắng bình tĩnh : "Thanh Âm, dì Mai Hoa với con, Tiểu Quân cũng với con, cảm kích họ chăm sóc con trong thời kỳ đặc biệt đó. Nếu báo đáp, thà trâu ngựa để báo đáp, chứ con lấy báo đáp."
Trần Thanh Âm lắc đầu: "Không , báo đáp gì cả, ... Con và Tiểu Quân là lưỡng tình tương duyệt."
Ôn Tuyết Mạn: "Con mới bao lớn, thế nào là lưỡng tình tương duyệt? Con chẳng qua là kiến thức quá ít, với con một tí con coi như bảo bối. Thực tế hai đứa căn bản xứng đôi, đợi kết hôn thật sẽ vô mâu thuẫn."