Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 318: Đỗ lớp bổ túc ban đêm

Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:19:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa gọi Tống Dực lên, chỉ mấy chiếc rương trong phòng, với : "Đây là của cải nhà cháu giấu , giờ dì trả cho cháu."

 

Tống Dực ngạc nhiên một chút, vội lắc đầu : "Dì An, mấy thứ vốn dĩ là cho dì mà, cháu cần ."

 

An Họa: "Lúc đầu cũng rõ là dì chỉ giữ hộ cháu tạm thời thôi, dì cũng thể nuốt lời ... Thôi, quyết định thế , mấy thứ cứ để trong phòng cháu, cháu cứ xem kỹ nhé."

 

Nói xong, An Họa ngoài.

 

Cửa đóng , Tống Dực hồi lâu mới hồn, khẽ thở dài.

 

Tống Dực lượt mở từng chiếc rương.

 

Những thứ cũng mới thấy đầu. Thật kỳ lạ, những món đồ giá trị liên thành trong mắt khác chẳng thể khiến tâm d.a.o động mảy may.

 

Tống Dực nhớ lời bố dặn dò lúc lâm chung, bảo lớn lên chấn hưng gia tộc, truyền thừa dòng họ Tống.

 

đến nay vẫn , hàm nghĩa thực sự của việc chấn hưng gia tộc là gì? Là giống như tổ tiên, kiếm thật nhiều tiền ? Sau đó đổi tiền thành những vật c.h.ế.t , tìm cách giữ gìn, truyền cho con cháu đời ?

 

Nói thật, Tống Dực cảm thấy kiểu chấn hưng gia tộc như thật vô vị.

 

An Họa khỏi phòng Tống Dực xuống lầu, thấy Tiêu Chính đang gọi điện thoại.

 

"Thế ? Phục chức? Chuyện khi nào?"

 

"À... thế..."

 

Sau khi Tiêu Chính cúp điện thoại, An Họa hỏi : "Ai phục chức thế?"

 

"Trần Cương."

 

"Trần Cương?" An Họa vui mừng, "Trần Cương về Sư đoàn trưởng ? Gia đình họ coi như khổ tận cam lai ."

 

Tiêu Chính lắc đầu: "Không Sư đoàn trưởng, em quên ? Trước khi đấu tố ông là Giám đốc nông trường, phục chức là khôi phục chức Giám đốc ."

 

Ngừng một chút, Tiêu Chính tiếp: "Lão Sư đoàn trưởng đời chắc sẽ ở vị trí Giám đốc nông trường đến lúc nghỉ hưu thôi."

 

An Họa trầm mặc một lát : "Cũng coi như tin , còn hơn là cứ mang cái danh phản cách mạng mãi. Ít nhất thì việc thẩm tra lý lịch đại học của Thanh Âm chắc thành vấn đề nữa ."

 

Tiêu Chính tán đồng.

 

"Thím ơi, cháu với thím một chuyện." Vương Thải Yến cách đó xa, về phía An Họa dò hỏi.

 

"Chuyện gì thế? Cháu cứ ."

 

Vương Thải Yến tới, : "Cháu đỗ lớp bổ túc ban đêm ạ, thời gian tới buổi tối cháu học, nhưng thím yên tâm, việc cần ban ngày cháu sẽ xong hết, để lỡ việc ạ."

 

"Cháu đỗ ? Thím ngay là cháu mà!" An Họa mừng cho cô bé, "Cháu cứ yên tâm học, nhưng thím dặn cháu một câu, con gái con lứa đêm hôm chú ý an đấy."

 

Vương Thải Yến gật đầu: "Cháu ạ."

 

Tiêu Chính cũng chút Vương Thải Yến bằng con mắt khác: "Thải Yến chí tiến thủ, đợi cháu học xong lớp đêm, chú xem thể sắp xếp công việc gì cho cháu ."

 

Vương Thải Yến tỏ quá vui mừng: "Cháu học là để thêm kiến thức, còn về công việc, cháu thấy việc ở nhà cô chú , công việc khác chắc bằng ở đây ạ."

 

Trong lòng Vương Thải Yến thực sự nghĩ như . Làm việc ở nhà Phó Tư lệnh quân khu, cho dù là bảo mẫu, cô bé cũng cảm thấy còn hơn công nhân viên chức nhà nước chính thức. Trước hết thu nhập chênh lệch mấy, ở đây còn bao ăn bao ở. Thứ hai, theo gia đình Tư lệnh, cô bé cảm thấy tầm của cũng cao hơn, những và việc thấy, cách đối nhân xử thế học , đều là những thứ công việc khác cho cô bé .

 

Nói về khía cạnh lợi ích thực tế hơn, nếu Vương Thải Yến rời khỏi nhà Tư lệnh, lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nào để thiết lập mối quan hệ thiết với gia đình địa vị như thế nữa.

 

Trước Vương Thải Yến căn bản ý thức , quyền lực thế giới trong tay ít , họ chỉ cần nhấc ngón tay một cái là thể điều động những nguồn lực mà dân thường cầu xin gãy lưỡi cũng .

 

Ví dụ như mấy năm , em họ bên nhà của Vương Thải Yến nghiệp cấp ba về quê, thành phố việc. Cậu cô bé là nông dân chân lấm tay bùn chẳng xoay xở thế nào, cầu cạnh cũng tìm cửa, đường cùng mới thư cho cô bé. Cuối cùng, chỉ một lá thư của Tư lệnh giải quyết xong vấn đề công việc cho em họ.

 

Lúc đó Vương Thải Yến kinh ngạc sững sờ, và lờ mờ cảm thấy những gì cô bé nhận khi bảo mẫu ở nhà Tư lệnh vượt xa giá trị đồng lương .

 

Cho nên Vương Thải Yến càng càng hăng say, dù cho cô bé một biên chế chính thức cô bé cũng chẳng đổi.

 

"Ha ha, chuyện mà, đợi cháu học xong hẵng ." Tiêu Chính cũng miễn cưỡng.

 

An Họa hỏi Vương Thải Yến: " , cháu học chuyên ngành gì thế?"

 

Vương Thải Yến đáp: "Kế toán ạ, học ba năm, học xong cấp bằng cao đẳng tại chức."

 

An Họa gật đầu: "Tốt lắm, lắm, nhà thêm một sinh viên ."

 

Vương Thải Yến ngượng ngùng xua tay: "Cháu sinh viên gì, cháu dám nhận , cho."

 

"Không , cao đẳng tại chức cũng giá trị nhất định đấy, nhiều đơn vị xét chức danh, bậc lương đều công nhận bằng cấp mà."

 

Lúc kỳ thi đại học mới khôi phục, xã hội chung chẳng mấy sinh viên, cao đẳng tại chức là bằng cấp tồi .

 

An Họa: "Cố lên, học cho ! Trước tiên cứ nạp kiến thức đầu !"

 

Vương Thải Yến cảm xúc của An Họa lây lan, vốn vui vì đỗ đạt, giờ càng vui hơn.

 

Cô bé tươi bếp, Quả Khế cô bé với vẻ mặt khó hiểu: "Chị Thải Yến, nếu chị định rời khỏi đây bên ngoài, thi cái lớp đêm gì?"

 

Vương Thải Yến: "Bất kể việc ở , nắm càng nhiều kiến thức thì càng hại gì."

 

Quả Khế chớp mắt: "Làm bảo mẫu cần kiến thức gì chứ? Biết việc là mà. Chị xem chị kìa, vì thi lớp đêm mà cả năm nay chẳng ngủ giấc nào ngon, ngày nào cũng học đến khuya, em mà thấy mệt chị."

 

Vương Thải Yến trừ.

 

Quả Khế than: "Em thấy con chỉ cần nghiêm túc một việc là , thời gian còn thì ăn chơi nhảy múa, thế mới sướng chứ. Đời ngắn ngủi mấy chục năm, cứ khổ thế gì?"

 

Vương Thải Yến: "Em ... Tuổi còn nhỏ, ham chơi là bình thường. Chị bằng tuổi em cũng chỉ nghĩ việc là , từng nghĩ đến chuyện khác."

 

Quả Khế hoảng sợ: "Hả? Thế đến lúc em bằng tuổi chị bây giờ, cũng sẽ liều mạng như chị á? Em chả !"

 

Vương Thải Yến cạn lời trong giây lát, buồn chọc trán Quả Khế: "Em cứ chơi cả đời , thể vui vẻ cả đời cũng mà. Con theo đuổi là sự thỏa mãn bản , học tập thể khiến chị thỏa mãn, chơi bời thể khiến em thỏa mãn, đều giống cả thôi!"

 

, thế thì ." Quả Khế yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-318-do-lop-bo-tuc-ban-dem.html.]

 

Kỳ nghỉ hè trôi qua một nửa thì An Họa tin Trần Thanh Âm Đại học Tỉnh tuyển chọn.

 

Cô bé cùng Trần Cương và Ôn Tuyết Mạn đến nhà An Họa.

 

An Họa thoạt thấy Trần Cương và Ôn Tuyết Mạn suýt nữa thì nhận , bởi vì hai già quá nhiều. Tóc Trần Cương bạc một nửa, nếp nhăn hằn sâu mặt, búi tóc gọn gàng của Ôn Tuyết Mạn cũng lốm đốm sợi bạc.

 

nghĩ thì tuổi Trần Cương vốn cũng nhỏ, chắc 60 nhỉ? Ôn Tuyết Mạn thì kém ông vài tuổi.

 

"Chị Tuyết Mạn, Sư đoàn trưởng Trần..." An Họa đón, xúc động gọi.

 

Ôn Tuyết Mạn bước nhanh tới nắm tay cô, giọng nghẹn ngào: "Tiểu An..."

 

"Đừng ở cửa nữa, mau nhà ." Tiêu Chính bên cạnh nhắc.

 

An Họa hồn: " đúng đúng, mau nhà, nhà , chúng từ từ chuyện. Thanh Âm, đỡ bố cháu."

 

Trần Cương ha hả: "Không , bác già đến mức đường đỡ ."

 

Trần Thanh Âm chuyển túi quà sang tay , tay trái khoác tay bố: "Vậy con khoác tay bố nhé."

 

Trần Cương vỗ vỗ mu bàn tay con gái, khí ấm áp tràn ngập.

 

"Thải Yến, pha , pha loại xanh bên hậu cần mới đưa tới ."

 

Ôn Tuyết Mạn nhà, lặng lẽ quan sát một lượt, đó cụp mắt xuống vẻ thất vọng. Nếu cưới bà, thành tựu của Trần Cương chắc chắn còn hơn Tiêu Chính.

 

Trần Cương ngược vỗ vai Tiêu Chính, thoải mái : "Cậu đấy, sớm đoán sẽ ngày hôm nay mà!"

 

Tiêu Chính : "Thế chứng tỏ em hưởng phúc của lão Sư đoàn trưởng ."

 

Trần Cương xua tay: "Không dám nhận dám nhận, dựa năng lực của cả đấy chứ."

 

Lúc , Thải Yến bưng pha xong lên, An Họa mời Ôn Tuyết Mạn nếm thử: "Em chị thích uống cà phê, tiếc là nhà em chẳng ai uống nên sẵn, nhưng cũng lắm, chị thử xem."

 

Ôn Tuyết Mạn nâng chén nhấp một ngụm nhỏ, mỉm gật đầu: "Thơm dịu miệng, uống mùa hè hợp."

 

Trần Cương uống cạn một : " thích uống , nhất là xanh, Lục An ?"

 

An Họa gật đầu, : "Vâng ạ, bên hậu cần đưa tới nửa cân, nếu lão Sư đoàn trưởng thích, lát nữa em bảo Thải Yến gói hai lạng biếu bác mang về uống."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Ôn Tuyết Mạn xua tay lia lịa: "Vừa ăn lấy thế còn thể thống gì?"

 

Tiêu Chính : "Có gì , chút thôi mà, chúng quen bao nhiêu năm , còn đáng hai lạng ?"

 

An Họa: " đấy ạ, chỉ cần chị chê ít là ."

 

Ôn Tuyết Mạn thắng nổi sự nhiệt tình của An Họa, lắc đầu: "Tổng cộng nửa cân mà cô chia cho tận hai lạng, gì dám chê ít? chỉ thấy mấy năm nay phiền cô chú nhiều quá , hôm nay đến vốn là để cảm ơn... Mấy năm nay nhờ cô chú mà Thanh Âm nhà mới bình an."

 

Trần Cương cũng thở dài: "Năm đó cùng đường, mặt dày thư cho chú em, ngờ chú em đồng ý giúp thật. Nói thật lòng, chuyện khiến thấy đời vẫn còn trọng tình trọng nghĩa như chú em, cổ vũ nhiều."

 

Tiêu Chính khẽ: "Không nghiêm trọng thế , chỉ là việc nhỏ thôi mà, giúp Thanh Âm sắp xếp một công việc. Muốn đến chuyện chăm sóc Thanh Âm, gia đình lão Thạch mới là bỏ nhiều công sức nhất."

 

"Chúng , Thanh Âm kể hết với chúng ," Trần Cương gật đầu, "Trước khi đến tỉnh lỵ, chúng ghé qua huyện Vân, đến nhà họ Thạch cảm ơn ."

 

Ôn Tuyết Mạn con gái , vui mừng : "Con gái chúng , gặp ."

 

Nếu năm đó bà kiên quyết ly hôn hơn, con gái theo bố thì phúc phận còn hơn.

 

Sắc mặt Ôn Tuyết Mạn trầm xuống thấy rõ, Trần Cương thấy, nhẹ nhàng huých bà một cái.

 

Ôn Tuyết Mạn xốc tinh thần, : "Ngày mai chúng định Thượng Hải một chuyến, Tiểu An, cô mua gì ? mang về cho."

 

An Họa : "Không cần phiền ạ, em chẳng thiếu gì cả. Chị Tuyết Mạn, chị... nghỉ phép ạ?"

 

Ôn Tuyết Mạn gật đầu: "Ừ, lão Trần khôi phục chức Giám đốc, chúng nhốt ở đó mấy năm , ngoài dạo một chút, tiện thể đến Thượng Hải thăm trai , cũng sửa án sai và khôi phục công tác ."

 

Mấy trò chuyện một lúc, An Họa giữ họ ăn trưa, Trần Cương và Ôn Tuyết Mạn đồng ý.

 

Tiếp đó, Tiêu Chính và Trần Cương thư phòng chuyện, Trần Thanh Âm cặp song sinh dẫn sân ngắm hoa, An Họa bếp xem xét, Ôn Tuyết Mạn cũng theo.

 

"Chị Tuyết Mạn đừng , bếp núc khói lửa, chị cứ sân chơi với tụi nhỏ ."

 

"Không , phụ một tay." Ôn Tuyết Mạn thuận tay nhặt một quả đậu cô ve lên tước, "Tiểu An, chuyện hỏi cô."

 

An Họa sang bà: "Chuyện gì thế ạ?"

 

"Thanh Âm nhà ... Tại Chu Mai Hoa với nó thế hả cô?"

 

An Họa sững sờ, : "Chị Mai Hoa thích Thanh Âm."

 

"Chỉ vì thích thôi ?" Ôn Tuyết Mạn lắc đầu, "Thanh Âm bảo dì Mai Hoa coi nó như con gái ruột, vô cùng. Nhìn vẻ mặt nó khi nhắc đến Chu Mai Hoa, còn ảo giác nó coi Chu Mai Hoa như ruột ."

 

Ôn Tuyết Mạn ý gì đây? Theo bản năng, An Họa thích giọng điệu của bà lắm.

 

Luận về tình cảm, cô và Chu Mai Hoa mười năm tình nghĩa hàng xóm, còn với Ôn Tuyết Mạn chỉ chung sống một thời gian ngắn, ai ai sơ cần nhiều.

 

"Trẻ con mà, ai với nó thì nó thôi." An Họa nhạt giọng.

 

" thế, ai với nó là thể lừa nó ..." Ôn Tuyết Mạn khổ, "Thanh Âm nhà liên lụy, nếu tại , nó theo bố nó thì cuộc sống bao, đến nỗi dưỡng thành cái tính cách dễ dụ dỗ thế ."

 

Nói Ôn Tuyết Mạn rơm rớm nước mắt: "Cho dù và bố nó giờ , nó cũng đỗ đại học, nhưng vẫn hy vọng nó thể nước ngoài. Thế mà năm ngoái quỳ xuống cầu xin nó cũng chịu , thật sự... thật sự hiểu tại . Giờ mới lý do, nó đang yêu đương với thằng Thạch Tiểu Quân nhà họ Thạch ?"

 

An Họa : "Chuyện yêu đương của bọn trẻ là chuyện riêng của chúng, em ? mà, kể cả chúng nó yêu thật thì cũng , lưỡng tình tương duyệt, ai ép buộc."

 

"Không ai ép buộc, nhưng dụ dỗ lôi kéo ?" Ôn Tuyết Mạn lau mắt, thở dài.

 

"Nó ở trong cảnh tứ cố vô như , một dốc hết sức với nó, đổi là ai cũng khó mà rung động. thứ tình cảm nảy sinh trong cảnh bất thường đó tình yêu thật sự ? Nếu thoát khỏi cảnh đó, giữa chúng còn gì?"

 

An Họa Ôn Tuyết Mạn: "Chị đồng ý cho chúng nó yêu ?"

 

 

Loading...