Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 304: Tư tưởng anh ấy không trong sáng!
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:21:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc trời nhập nhoạng tối, thanh niên suýt nữa thì hòa một với màn đêm, đến nỗi khi lên, hàm răng trắng lóa trông nổi bần bật.
"Thanh Âm, xuống đây nhanh lên!" Chàng thanh niên khum hai tay loa, gọi với lên nhưng giọng lớn lắm.
Trần Thanh Âm bật , cái Thạch Tiểu Quân .
"Sao về đây?" Trần Thanh Âm chạy xuống mặt Thạch Tiểu Quân, đ.á.n.h giá một lượt, "Ừm, đen , cũng gầy nữa."
Thạch Tiểu Quân gãi đầu: "Thực ăn khỏe lắm, chẳng cứ béo lên ... chắc lắm, gầy thế thôi chứ khỏe re."
Trần Thanh Âm khúc khích.
"Thanh Âm, về đến nhà, bảo đến đón em về ăn cơm, bảo mấy hôm nay em qua."
Trần Thanh Âm nghĩ ngợi gật đầu: "Được, thôi."
Con đường từ huyện lỵ về khu gia binh, Thạch Tiểu Quân quên, nhưng nhầm hai ngã rẽ liền, đều là Trần Thanh Âm sửa cho .
Trần Thanh Âm trêu chọc: "Em trai Tiểu Quân, mới xa mấy năm, mà đường về nhà cũng nhớ rõ ?"
"Không ! Anh nhớ mà." Giọng Thạch Tiểu Quân yếu một chút, "Chẳng qua mất tập trung thôi."
Trần Thanh Âm hỏi: "Anh nghĩ gì thế? Mà mất tập trung."
Thạch Tiểu Quân buột miệng: "Nghĩ đến em đấy."
Trần Thanh Âm sững sờ.
"Nghĩ đến em" câu chắc chắn là ý tán tỉnh, nhưng là Thạch Tiểu Quân, hơn nữa vẻ mặt Thạch Tiểu Quân thẳng thắn, đơn thuần như , khiến Trần Thanh Âm thực sự thể liên tưởng đến điều gì khác.
Cô hỏi: "Em ngay mặt đây , còn nghĩ gì về em nữa?"
Nghĩ xem trong lòng em buồn .
Nghĩ xem em cảm thấy tủi .
Nghĩ xem tương lai em... đây.
Thạch Tiểu Quân trả lời trong lòng như , nhưng miệng ngậm chặt như hến.
Anh an ủi, nhưng sợ chạm nỗi đau của Trần Thanh Âm.
"Nghĩ... nghĩ xem em chịu ăn uống t.ử tế , lúc em còn cao đến tai , giờ chỉ đến cằm thôi."
Vừa dứt lời, Thạch Tiểu Quân hận thể c.ắ.n đứt lưỡi .
Anh đang cái quái gì thế !
Trần Thanh Âm chẳng hề để ý, : "Anh định chê em lùn chứ gì, , so với thì em vốn dĩ lùn hơn ."
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên Trần Thanh Âm, hắt lên sườn mặt cô vẻ dịu dàng vô cùng. Cô cúi đầu, bờ vai mảnh khảnh nối liền với chiếc cổ thon dài, dáng vẻ tuyệt như thiên nga.
Y hệt ấn tượng đầu tiên Thạch Tiểu Quân gặp cô.
Thạch Tiểu Quân chợt nhớ , ở trong quân ngũ, mỗi ngày huấn luyện đều vô cùng mệt mỏi. Đêm đến những giờ phút mệt nhoài là thời gian thư giãn hiếm hoi, trong ký túc xá sẽ tán gẫu đủ chuyện trời biển, chuyện chán chê thì sang chủ đề phụ nữ.
Lớp trưởng kết hôn sẽ truyền thụ cho đám tân binh bọn nhiều kiến thức "tương lai thể dùng đến".
Thạch Tiểu Quân ban đầu đỏ mặt tía tai, bịt tai , cảm thấy mấy chuyện thật lưu manh! Về , tay bịt tai dần buông xuống, bắt đầu say sưa.
Lại về nữa, tư duy của cũng bắt đầu bay bổng. Bóng dáng quen thuộc trong ký ức thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ, bàn tay đen nhẻm của sẽ nhẹ nhàng vuốt ve vẻ trắng ngần thon thả ...
Yết hầu Thạch Tiểu Quân chuyển động mạnh hai cái, cuống quýt mặt , thẳng về phía .
Trong gian tĩnh lặng, dường như thể thấy tiếng tim đập thình thịch.
Hạ lưu quá, thật hạ lưu!
Nằm mơ thì thôi , mặt Thanh Âm mà còn dám nghĩ lung tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-304-tu-tuong-anh-ay-khong-trong-sang.html.]
"... Tiểu Quân? Em trai Tiểu Quân?"
Thạch Tiểu Quân hồn, nuốt khan cổ họng khô khốc: "Hả?"
"Anh nghĩ gì thế? Em gọi mấy tiếng liền." Trần Thanh Âm thắc mắc, cô cảm thấy hôm nay Thạch Tiểu Quân chút bình thường.
Thạch Tiểu Quân mấp máy môi, lắc đầu, thực sự dám Trần Thanh Âm nữa.
Điều thể xác định là, cảm giác của đối với Trần Thanh Âm đổi.
Trước đây, thừa nhận thích cô, nhưng kiểu thích đó là sự theo đuổi và hướng tới một điều , pha tạp chút tà niệm nào, thể thoải mái , sợ ai chê .
Có lẽ do mơ nhiều quá, giờ tư tưởng còn trong sáng nữa ! Anh hư hỏng !!
Mãi đến khi về tới cửa nhà, cả Thạch Tiểu Quân vẫn còn cứng đờ.
Chu Mai Hoa từ xa thấy hai tới, vẻ mặt hiền từ.
Thạch Tiểu Quân trong bộ quân phục, thẳng như cây tùng. 5 năm quân ngũ mài giũa vẻ ngây ngô , thêm chút trầm của đàn ông trưởng thành. Còn Trần Thanh Âm, bộ đồ công nhân màu xanh lam mặc cô ngược càng tôn thêm vẻ mộc mạc tự nhiên.
Chu Mai Hoa gật đầu liên tục, ngờ thằng con Thạch Tiểu Quân nhà bà lớn lên trông cũng dáng hình phết, vẫn xứng đôi với thiên nga trắng.
"Nào nào nào, mau nhà . Thanh Âm , đồ ăn dọn lên bàn cả , chỉ chờ các con thôi." Chu Mai Hoa nhiệt tình kéo tay Trần Thanh Âm nhà, Thạch Tiểu Quân theo .
Thạch Vĩ Quang cũng vội vàng tiếp đón: "Thanh Âm , mau xuống, hôm nay dì con món đầu sư t.ử con thích đấy."
Chu Mai Hoa và Thạch Vĩ Quang đối xử với Trần Thanh Âm còn thiết hơn , là vì chuyện cô bé trượt đại học, an ủi phần nào.
Trần Thanh Âm trong lòng cảm động, ngoài miệng : "Chú Thạch, dì Mai Hoa, con , hai đừng lo lắng."
Chu Mai Hoa bóp nhẹ tay cô bé, thở dài một câu "Đứa bé đáng thương", thêm gì nữa.
Trần Thanh Âm xuống, bên cạnh là Thủy Liên đang bụng mang chửa, cô chào: "Chị dâu."
Thủy Liên nhạt, vuốt bụng : "Em cũng đừng nản chí, cùng lắm thì sang năm thi ."
Nghe thì như lời an ủi, nhưng giọng điệu nhẹ tênh của Thủy Liên khiến cảm thấy khó chịu.
Thạch Tiểu Quân nhíu mày: "Chị dâu, chị thể , nhưng đừng hễ mở miệng là mỉa mai khác."
Thủy Liên khựng , vẻ mặt trở nên tủi .
Cô mỉa mai khác lúc nào?
Cái nhà , chẳng lẽ cô đến tư cách một câu cũng ?
Thủy Liên theo quân, đợt Tết về thăm thì phát hiện thai. Lúc t.h.a.i tượng , nghĩ đến chuyện đơn vị ai chăm sóc, chi bằng ở nhà chồng, chuyện đều tiện hơn.
Đương nhiên, đây đều là ý của Thạch Tiểu Giang. Thủy Liên ở , năm đầu mới cưới ở nhà chồng cô chán ngấy . Chu Mai Hoa chỗ nào cũng thiên vị đứa con dâu hụt Trần Thanh Âm, ném cô con dâu chính thức là cô sang một bên.
Quả nhiên, lúc dù cô đang mang cháu đích tôn nhà họ Thạch, chồng cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, ngay cả Thạch Tiểu Quân mới về nhà cũng dám mắng cô .
Chu Mai Hoa thấy Thủy Liên chỉ cắm cúi và cơm, vội vàng hiệu cho Thạch Tiểu Quân, dây ai dây, dây cái đứa lòng hẹp hòi .
Sống chung lâu ngày, Chu Mai Hoa tự nhiên cũng hiểu tính nết Thủy Liên, tâm địa cô bé như lỗ kim, động tí là để bụng. Nói cô thì cô cũng chẳng dám bật mặt, nhưng sẽ ghi hận trong lòng.
Chu Mai Hoa sợ cô tự tức đến mức xảy chuyện, nên thường chấp nhặt với cô .
Thạch Tiểu Quân nhận ánh mắt của , bĩu môi một cái.
Trần Thanh Âm thấy thế, : "Vốn dĩ em cũng định sang năm thi mà."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thạch Vĩ Quang và Chu Mai Hoa , quả nhiên, Trần Thanh Âm vẫn từ bỏ.
Cũng thôi, gặp tình cảnh , ai mà cam tâm từ bỏ chứ.
Thạch Tiểu Quân Trần Thanh Âm với vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu nên lời.