Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 297: Những đóa hoa lớn lên trong nhà kính sao?
Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:07:16
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vợ chồng Niên Nhị đ.á.n.h xe ngựa chạy đường, xe chở một thùng phân .
Vợ Niên Nhị oán hận : " tin cả nhà họ An thể trốn mãi !"
"Có giỏi thì cả đời đừng xuất hiện! Nếu ông mày đ.á.n.h cho cả nhà nó nở hoa!"
Niên Nhị đang buông lời hung ác, con ngựa bỗng hí vang một tiếng, dừng .
Phía mấy gã thanh niên chặn đường.
Niên Nhị nhíu mày: "Làm gì đấy?"
Gã thanh niên cầm đầu vuốt mái tóc dài, vẻ mặt côn đồ, đểu cáng: "Niên Nhị?"
Niên Nhị cảnh giác đám mặt: "Các là ai?"
Một gã thanh niên đầu đinh khác hung tợn : "Mày cần quái gì bố mày là ai, bố mày đến để xử cái loại cặn bã như mày!"
Niên Nhị hoảng sợ, đắc tội với ai...
Vợ Niên Nhị cũng co rúm lưng Niên Nhị, mặt mày sợ hãi.
Chỉ thấy gã tóc dài hiệu bằng mắt, mấy tên đàn em phía liền xông tới, kéo xe ngựa một con ngõ cụt bên cạnh.
Niên Nhị kinh hoàng hét lên: "Các gì? Giữa ban ngày ban mặt định g.i.ế.c ? Cứu..."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lời còn dứt, miệng bịt chặt.
"Ư ư ư..." Niên Nhị giãy giụa, vất vả lắm mới thoát , một cái tát trời giáng vỗ đầu , khiến tối tăm mặt mũi.
"Các , các đ.á.n.h !" Vợ Niên Nhị định hét lên, gã đầu đinh liền ả bằng ánh mắt dâm tà: "Im mồm, bố mày động mày, nhưng hễ phát tiếng động nào là bố mày khách sáo đấy."
Vợ Niên Nhị ánh mắt của gã đầu đinh dọa sợ, thật sự im thin thít, mặc cho Niên Nhị tát cho mấy cái.
Gã tóc dài túm tóc Niên Nhị, hỏi: "Mày ở ?"
Niên Nhị oan ức c.h.ế.t: "Tao ở mày cũng mà mày đ.á.n.h tao??"
Gã tóc dài giơ tay lên: "Nói!"
"Huyện Thông! Huyện Thông!" Niên Nhị vội vàng trả lời.
Gã tóc dài gật đầu: "Vậy thì mày ngoan ngoãn ở yên huyện Thông cho tao, đừng để tao thấy mày ở cái đất Bắc Kinh nữa."
"Tại chứ..."
Lời còn dứt, Niên Nhị liền cảm thấy ngạt thở.
Hắn ấn đầu thùng phân!!!
Mãi đến khi thùng phân sùng sục nổi bọt, gã tóc dài mới xách Niên Nhị lên.
Mặt mũi Niên Nhị dính đầy phân vàng khè, há miệng thở hổn hển hai cái nôn thốc nôn tháo.
Hắn suýt c.h.ế.t, c.h.ế.t trong thùng phân, tởm quá, ọe...
Vợ Niên Nhị cảnh tượng , lùi mấy bước, vẻ mặt ghét bỏ nghĩ thầm, ít nhất nửa năm nữa ả thể nào chung chăn gối với Niên Nhị ...
"Lời tao , nhớ ?" Gã tóc dài mặt biến sắc, túm tóc Niên Nhị lắc lắc đầu .
Thân thể Niên Nhị run rẩy, lời cũng thốt nên lời, chỉ yếu ớt gật đầu.
"Xì, chán phết, thế là đồng ý ?" Gã đầu đinh khinh bỉ Niên Nhị.
"Chỉ đồng ý thôi thì vô dụng, còn xem thế nào." Gã tóc dài liếc vợ chồng Niên Nhị, "Tao sẽ để mắt đến chúng mày, nếu còn thấy chúng mày, thì chỉ đơn giản là sặc mấy ngụm nước phân ."
Niên Nhị nôn đến mức nước mắt giàn giụa, năng lộn xộn, chỉ gật đầu lia lịa: "Không... ọe... đến nữa..."
Gã tóc dài lúc mới hài lòng gật đầu, dẫn đám đàn em bỏ .
Gã đầu đinh dường như , còn nhe răng dọa một cái, vợ chồng Niên Nhị run b.ắ.n lên.
Đợi đám khuất hẳn, Niên Nhị mới phịch xuống đất.
Vợ Niên Nhị định đỡ dậy, nhưng mùi hôi thối cho lùi bước.
"Niên Nhị, rốt cuộc kiếp ông đắc tội với ai thế?"
"Mẹ kiếp đắc tội với ai !" Niên Nhị quát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-297-nhung-doa-hoa-lon-len-trong-nha-kinh-sao.html.]
"Thế mấy là ai?"
Niên Nhị lập tức im bặt, một lúc mới : "Có khi nào là họ An..."
Vợ Niên Nhị: "Họ An? Là đang ở trong tứ hợp viện á?"
"Ngoài , chẳng nghĩ ai cả." Nói Niên Nhị bắt đầu thấy sợ, "Hóa cái gã họ An đó là lưu manh! Bà bảo đắc tội ai đắc tội, đắc tội lưu manh!"
Niên Nhị là kẻ du thủ du thực, là vô , đến công an còn chẳng sợ, vì gì phạm pháp ! Công an thể bắt bỏ tù chắc?
sợ côn đồ lưu manh, bởi vì côn đồ lưu manh chơi đòn hiểm, lý lẽ với .
Niên Nhị bò dậy từ đất, vội vàng leo lên xe ngựa, đầu ngựa chạy về hướng huyện Thông: "Sau bao giờ đến nữa, đến nữa..."
Vợ Niên Nhị vội vàng đuổi theo: "Ông cái gì đấy! Không đến, đến thì dâng căn nhà cho khác ?"
Niên Nhị lườm vợ cháy mặt: "Chẳng lẽ vì một căn nhà, bà chồng bà mất mạng ? Con đàn bà mà ác độc thế!"
Vợ Niên Nhị tức đến méo cả mũi: " ác độc? chẳng vì cái nhà , đó là nhà sân vườn hai gian ở thành phố đấy! Vốn dĩ là của chúng , mất ông xót ?"
Niên Nhị tức giận : "Thế bà , bà mà cướp nhà về!"
Vợ Niên Nhị rụt cổ . Bà nhớ đến ánh mắt của gã đầu đinh lúc nãy, cứ như thể bà mặc quần áo ... Vợ Niên Nhị chút nhan sắc, nhưng ngờ ngày kẻ để ý...
Niên Nhị sợ, bà càng sợ hơn!
"Không đến nữa, bao giờ đến nữa..." Niên Nhị lẩm bẩm, hạ quyết tâm trong lòng.
Lúc Niên Nhị cũng ngờ, quyết tâm của kéo dài cả đời, từ đó về quả thực bao giờ bước chân thành phố nữa.
Bên , Tống Dực giao tiền còn thỏa thuận tay gã tóc dài: "Cảm ơn , Tạ Cao Minh."
Tạ Cao Minh đếm xấp tiền, đó toét miệng : "Đừng khách sáo, nhận tiền việc là lẽ đương nhiên! Bên phía Niên Nhị sẽ tiếp tục để mắt, phát hiện nào xử lý đó, tin rằng quá ba sẽ dám bén mảng tới nữa ."
Tống Dực : "Được, vẫn như thỏa thuận, xử lý một , trả tiền một ."
Tạ Cao Minh chép miệng: "Hy vọng thể kiếm thêm vài tiền nữa."
Tống Dực: " vẫn dặn một câu, đừng lớn chuyện, dọa cho sợ là ."
Tạ Cao Minh: " việc, cứ yên tâm."
Chia tay Tạ Cao Minh, Tống Dực trở về tứ hợp viện.
Tiêu Nãi : "Tiền tiêu vặt của em hết sạch ? Đã bảo mỗi chịu một nửa, em cứ ."
Tống Dực lắc đầu: "Không , tiền tiêu vặt của em nhiều hơn tưởng đấy."
Lời là thật, An Họa hào phóng trong việc cho con cái tiền tiêu vặt. Tống Dực nhu cầu tiêu tiền, ngoại trừ thỉnh thoảng mua đồ ăn vặt cho cặp song sinh, còn đều để dành, qua nhiều năm con tích lũy khả quan.
Tiêu Nãi hỏi: " , Tạ Cao Minh , em về bao nhiêu?"
Tống Dực đáp: "Anh là trai của một bạn học em, vốn là thanh niên trí thức xuống nông thôn, giữa đường trốn về thành phố, thành hộ khẩu, thể việc kiếm tiền, nhà cũng thích . Anh liền suốt ngày tụ tập với mấy cùng cảnh ngộ, dù thì... chỉ cần kiếm tiền, việc gì cũng ."
Tiêu Nãi gật đầu: "Đừng tiếp xúc quá sâu với ."
Tuy Tiêu Nãi chỉ lớn hơn Tống Dực một tuổi, nhưng khi đối mặt với Tiêu Nãi, Tống Dực luôn vô thức chút kính trọng.
Nghe Tiêu Nãi , do dự liền đồng ý: "Em , cả."
Lúc An Họa cũng đang lo lắng chuyện tứ hợp viện ở Bắc Kinh. Tính thời gian thì cháu trai bà Từ cũng nên xuất hiện .
Cô chờ , gọi điện thoại đường dài hỏi thăm tình hình.
"Đông Đông, cháu trai bà Từ đến con?"
"Mẹ yên tâm, đến , nhưng căn nhà bán cho chúng nên bỏ ạ."
An Họa ngạc nhiên: "Nói thì cháu trai bà Từ cũng lý lẽ đấy chứ."
"Vâng ạ, cực kỳ điều." Tiêu Nãi ôn hòa, "Mẹ, con và Tống Dực thường xuyên về tứ hợp viện ở, giờ hàng xóm láng giềng đều bọn con ."
An Họa xong, : "Được, thế thì yên tâm ."
Cúp điện thoại, nỗi lo trong lòng An Họa coi như giải tỏa.
Cũng may cháu trai bà Từ gây sự, nếu cô thật sự sợ Đông Đông và Tống Dực bắt nạt.
Hai đứa nhỏ đều là những đóa hoa lớn lên trong nhà kính, kẻ trông như thế nào, dọa sợ thì khổ!