Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 295: Tứ hợp viện cuối cùng cũng thuộc về cô
Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:07:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thật đùa thế ạ? Đều là tranh của bác vẽ ?" An Họa kinh ngạc, suýt chút nữa thì bật thành tiếng.
" , đều là tranh vẽ từ hồi . Lúc cải tạo sợ phá hỏng nên giấu lên xà nhà, may mà thoát một kiếp."
An Bá Hòe hứng thú hỏi: "Nói thì mấy món bảo bối ông sưu tầm cũng còn chứ?"
Từ Thọ Lân sợ An Bá Hòe dòm ngó đồ của , ha ha đ.á.n.h trống lảng: "Cũng còn , phần lớn đều tịch thu ."
"Phần lớn? Tức là vẫn còn sót chút ít chứ gì." An Bá Hòe từ bỏ ý định.
An Họa kéo tay bố: "Bố, tặng hết tâm huyết tranh vẽ cho chúng , bố đừng dòm ngó đồ của bác nữa."
Từ Thọ Lân : "Ông xem kìa, Lão An, ông còn hiểu chuyện bằng con gái ông ."
An Bá Hòe tỏ ý kiến. Ông thưởng thức tranh của Từ Thọ Lân, nhưng so với những món bảo bối sưu tầm của ông thì sức hấp dẫn của tranh hiển nhiên lớn bằng.
An Bá Hòe thấy hấp dẫn, nhưng An Họa thấy cực kỳ hấp dẫn!
Cô ngẩng đầu lên xà nhà.
Từ Thọ Lân bảo bao nhiêu cuộn nhỉ? Mười mấy cuộn? Tính trung bình một bức một trăm triệu, tổng cộng cũng hơn một tỷ!
Trời ơi, tặng cho cô hết ?
Từ Thọ Lân thấy , : "Tranh lấy xuống , đang để trong thư phòng đấy."
Nói , Từ Thọ Lân dậy, bảo An Họa theo ông.
Từ Thọ Lân mở chiếc tủ đựng tranh đặt ở góc khuất nắng, chỉ những cuộn tranh bên trong: "Tổng cộng mười hai cuộn, đều là những tác phẩm bác tự tương đối ưng ý."
An Họa: "Bác Từ, cháu thể mở một bức xem ạ?"
Từ Thọ Lân gật đầu, tùy ý cầm lấy một cuộn đến bên bàn.
Đây là một bức tiểu phẩm hoa sen, mực vẩy tả lá, nét vẽ tỉ mỉ tả hoa. Trong mảng mực đen đậm nhạt độ, vươn lên một đóa sen hồng.
An Họa kìm thốt lên: "Bức tranh giàu sức sống quá... Người đời nhắc đến hoa sen đều ca ngợi phẩm cách thanh cao 'gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn', nhưng bức tranh ban cho hoa sen một vẻ hoang dã đầy sức sống... Nét bút phóng khoáng, tả hết nỗi niềm bừng bừng phấn chấn trong lòng. Bác Từ, đây chắc là tác phẩm thời kỳ đầu của bác ạ? Thảo nào bác thành danh từ khi còn trẻ như !"
Từ Thọ Lân ngờ An Họa thể bình phẩm đấy như thế.
Ông vui mừng khôn xiết: "Không sai sai, là thời kỳ đầu. Tiểu An, cháu hổ là con gái của bố cháu, nhãn lực khá lắm!"
Từ Thọ Lân hào hứng mở những bức tranh khác cho An Họa xem.
Trong chốc lát, An Bá Hòe gạt sang một bên.
Bà Từ càng thêm buồn bực, nhà cửa ơi là nhà cửa...
"... Thực bác cũng tiếc những bức tranh lắm, nhưng còn cách nào khác, chúng cố gắng mang ít đồ thôi. cũng , Tiểu An, cháu thưởng thức tranh, bác cũng coi như tìm cho chúng một chủ thích hợp."
An Họa gật đầu: "Bác Từ, cháu nhất định sẽ bảo quản những bức tranh thật ."
Lời An Họa là thật lòng. Những bức tranh giá trị, nhưng An Họa đoán cả đời cô sẽ bán chúng . Bởi vì bán thì dễ, mua thì khó, cô chẳng thiếu tiền, cần thiết bán, chi bằng để cho con cháu.
An Bá Hòe chen ngang: "Lão Từ, ông tặng hết tranh cho con gái , thế tặng cái gì?"
Từ Thọ Lân giả vờ hiểu: "Tặng con gái ông thì khác gì tặng ông, ông còn cái gì nữa? Ông xem trong phòng còn cái gì, cứ việc lấy ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trong phòng ngoài mấy món đồ nội thất thì chẳng còn gì.
An Họa chuyển chủ đề về chuyện nhà cửa: "Bác Từ, cháu nghĩ , để tiện cho bác mang nước ngoài, cháu sẽ quy đổi tiền thành vàng cho bác nhé."
Từ Thọ Lân: "Thế thì quá, chúng càng tiện mang !"
Trong gian của An Họa giấu cá vàng (thỏi vàng hình con cá), một con nặng mười lượng. Tuy nhiên lượng tính theo chế độ cũ 16 lượng/cân, quy đổi gam thì một con cá vàng là 312,5 gam. Giá vàng hiện tại là 20 tệ/gam.
Quy đổi nhân dân tệ, một con cá vàng trị giá 6250 tệ.
Chiếu theo giá thỏa thuận, An Họa cần đưa cho Từ Thọ Lân 2,4 thỏi cá vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-295-tu-hop-vien-cuoi-cung-cung-thuoc-ve-co.html.]
"Chúng cháu về chuẩn một chút, là mai chúng cháu đến tìm bác? Còn nữa, chúng vẫn nên thảo một bản hợp đồng mua bán, đợi khi cháu mang vàng đến, chúng cùng ký tên điểm chỉ đó, hợp đồng để cháu chuẩn là ạ."
Từ Thọ Lân để ý mấy chuyện , An Họa thì .
An Họa: " bác Từ, tứ hợp viện của bác giấy tờ chứng minh quyền sở hữu gì ạ?"
Từ Thọ Lân nghĩ ngợi: "Có khế đất từ giải phóng, chắc tác dụng gì nhỉ? Ngoài , chỉ giấy đăng ký nhân khẩu ở phường lúc trả nhà thôi."
An Họa : "Vậy hôm nay bác phường hỏi một câu xem cái đăng ký đổi tên ạ?"
Từ Thọ Lân gật đầu: "Được, để hỏi thử."
An Họa và An Bá Hòe về nhà khách .
An Họa cũng hiện tại nhà cửa đều thuộc quyền sở hữu tập thể, giống như tứ hợp viện của Từ Thọ Lân, quyền sở hữu chắc thuộc về phường. Hơn nữa cơ quan quyền lực nào bảo đảm cho giao dịch của họ.
chỉ cần hợp đồng mua bán, đợi đến khi chế độ sở hữu đời trong tương lai, cô thể dùng thủ đoạn pháp lý để biến căn tứ hợp viện thực sự thành của .
Thực , cho dù hợp đồng mua bán, chỉ cần Từ Thọ Lân nước ngoài, cô dọn ở, căn nhà đó cũng thể thành của cô. Ví dụ như trường hợp bà Từ cho họ hàng nhà đẻ ở trông nhà, đợi vài chục năm , dù hợp đồng gì, căn tứ hợp viện đó cũng thể thuộc về họ.
Có hợp đồng, tóm là thêm một tầng bằng chứng.
An Họa đuổi khéo Tiêu Chính ngoài, lấy ba thỏi cá vàng từ trong gian . Ngày hôm cô cùng An Bá Hòe đến chỗ Từ Thọ Lân.
Tiêu Chính cũng họ đang gì nên cũng chẳng thấy lạ.
Ngược là An Bá Hòe, ngạc nhiên hỏi cô: "Vàng con mang theo bên ?"
An Họa: "... Đi xa mà bố, phòng ngừa rủi ro."
An Bá Hòe cảm thấy lời đúng lắm, nhưng An Họa lảng sang chuyện khác ngay, ông cũng truy hỏi nữa.
An Họa đưa cho Từ Thọ Lân ba thỏi cá vàng, nhiều hơn so với thỏa thuận.
Từ Thọ Lân hào phóng tặng cô mười mấy cuộn tranh như , cô đưa thêm chút vàng đáng là bao.
"Bác Từ, phần thừa coi như là chút lòng thành của vãn bối biếu bác, bác đừng từ chối, bác xa, trong nhiều tiền chút vẫn hơn."
An Bá Hòe cũng : " đấy Lão Từ, cấm từ chối nhé, nếu là coi là bạn, coi con Họa nhà là con cháu trong nhà đấy!"
Từ Thọ Lân khựng một lát, bật : "Được , đành mặt dày nhận lấy."
Từ Thọ Lân ký tên điểm chỉ bản hợp đồng tay của An Họa, dẫn An Họa phường đăng ký. Ông An Họa là họ hàng nhà ông, nhà để cho An Họa. Phường bên cũng gì thêm, đăng ký tên An Họa.
Cuối cùng, An Họa còn xin luôn cả tờ khế đất giải phóng. Khế đất đối với cô là vô dụng, nhưng lỡ rơi tay khác thì thể mang rắc rối cho cô.
Căn tứ hợp viện , đợi Từ Thọ Lân dọn , sẽ thuộc về cô.
An Họa tính toán, dọn dẹp qua loa một chút, thể để Đông Đông và Tống Dực thường xuyên qua đây ở, tránh để dòm ngó.
Bà Từ trơ mắt Từ Thọ Lân và An Họa tất một loạt thủ tục, cõi lòng rốt cuộc chìm xuống đáy vực.
Đợi đám An Họa , bà Từ mới lau nước mắt : "Thọ Lân, chẳng là để nhà cho nhà đẻ em ?"
Từ Thọ Lân gượng: " thế, nhưng lúc đó là vì xử lý căn nhà thế nào. Giờ bán một khoản tiền, giúp chúng sinh sống ở Anh, tội gì mà ?"
Bà Từ: "Chúng sang Anh ông thể bán tranh mà, kiểu gì cũng đến mức sống khốn khó."
Tranh của Từ Thọ Lân lúc trong nước đáng tiền, nhưng ở cộng đồng Hoa nước ngoài vẫn chút tiếng tăm.
" ban đầu chúng cần tiền để định cuộc sống chứ..." Từ Thọ Lân hiểu suy nghĩ của bà Từ, ông an ủi: "Tâm tư của bà hiểu, bà yên tâm, dù thế nào cũng sẽ để bà già mà nơi nương tựa."
Bà Từ ngờ Từ Thọ Lân thẳng như , chút luống cuống.
Từ Thọ Lân xua tay, ý bảo bà đừng ngại: "Kể từ khi bà phủ năm mười mấy tuổi, hầu hạ cũng ngót nghét 40 năm , chắc chắn lo nghĩ cho bà, chuyện bà cần lo lắng."
Nếu Từ Thọ Lân , cõi lòng nặng trĩu của bà Từ bỗng nhiên nhẹ nhõm.
Bà cũng , cháu trai nhà đẻ cũng chẳng đáng tin cậy lắm, ít nhất bằng lời hứa của Từ Thọ Lân.