Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 291: Tứ hợp viện cũng từ bỏ sao?
Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:17:31
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày khai giảng càng đến gần, An Họa càng dồn hết tâm sức việc thu dọn hành lý cho hai đứa nhỏ.
Ở nội trú cần dùng nhiều thứ, đồ dùng sinh hoạt đều tự chuẩn .
An Họa nghĩ đường xá xa xôi, những thứ thể mua ở bên thì cần mang theo, chủ yếu là chuẩn thêm một ít phiếu công nghiệp.
Tuy nhiên, chăn đệm thì vẫn tự mang, vì thời chăn chủ yếu là mua bông và vỏ chăn về tự , trường học bên bán .
An Họa lấy bông mới từ trong gian , tìm thợ may may hai bộ chăn đệm theo kích cỡ giường ký túc xá, tiện thể luôn hai cái màn.
Sau đó là quần áo của hai đứa, An Họa bảo chúng tự thu dọn, mang đủ đồ mặc trong vài tháng tới.
Đông Đông và Tống Dực hẹn mà cùng, đều chẳng mang bao nhiêu quần áo, ngược mang theo nhiều sách.
Đông Đông : "Mẹ ơi, con mang hai hũ tương ớt, lỡ như nhất thời ăn quen đồ ăn ở trường thì dùng tương ớt ăn với cơm."
An Họa lập tức gật đầu: "Được, cho con."
Tống Dực ăn cay lắm, ngoài tương ớt, An Họa còn hai hũ nấm hương thịt băm, hai hũ sốt lòng đỏ trứng muối, hai hũ bò khô.
Xét thấy đồ ăn thể bảo quản quá lâu, cô cũng quá nhiều.
Quan trọng nhất vẫn là chuẩn cho bọn trẻ nhiều tiền mặt một chút, nếu cơm căng tin trường ngon thì ngoài ăn tiệm!
Tống Dực và Đông Đông thấy An Họa còn cho thêm tiền tiêu vặt thì đều từ chối.
"Dì An, trường học trợ cấp, cần tiêu tiền của nhà ạ."
Đông Đông cũng : " đấy , đến lúc đó giúp bọn con mua đồ dùng hàng ngày là , cần đưa thêm tiền ."
An Họa kiên quyết: "Mẹ trường trợ cấp, nhưng cũng tiền đó chỉ đủ sinh hoạt cơ bản. Mẹ cũng cho nhiều, mỗi đứa mười đồng một tháng, dùng để cải thiện bữa ăn. Học hành tốn sức não, ăn ngon một chút thì mà chịu ?"
Tống Dực và Đông Đông , từ chối nữa.
Thu dọn một hồi, hành lý của hai đứa cũng kha khá, nhưng cùng đông, An Bá Hòe và Khâu Thục Thận đều , Vương Thải Yến cũng , mỗi xách đỡ một ít nên cũng gánh nặng gì.
Hơn nữa, sắp đến giờ xuất phát thì Tiêu Chính về.
"Anh sắp xếp công việc thỏa , rút mấy ngày Bắc Kinh cùng con em."
An Họa vẻ mặt mừng rỡ: "Thế thì quá!"
Tiêu Chính rụt rè gật đầu: "Chủ yếu là sợ hành lý nhiều quá, già phụ nữ và trẻ em các em mang vác tiện."
Viên Viên vui: "Bố, con là lực sĩ, con thể xách nhiều hành lý."
Tiêu Chính khẩy: "Xách nhiều á? Một cuộn chăn con còn vác nổi."
Viên Viên trừng lớn hai mắt: "Bố coi thường Tư lệnh Tiêu tương lai ?"
Tiêu Chính: "Tư lệnh ch.ó má! Bố mày còn Tư lệnh !"
Viên Viên: "Thế bao giờ bố mới Tư lệnh ch.ó má?"
Tiêu Chính xắn tay áo: "Hừ, cái con ranh ..."
Mắt thấy một lớn một nhỏ sắp lao , Đông Đông đ.á.n.h trống lảng: "Bố, thật con và Tống Dực đều là lớn , thoát khỏi hàng ngũ già phụ nữ và trẻ em, bố cần vì bọn con mà ảnh hưởng công việc ạ."
Tống Dực tán đồng gật đầu.
Đây là lời hiểu chuyện, nhưng Tiêu Chính thế nào cũng thấy chối tai.
Sao, cần chứ gì?
An Họa chặn lời: "Bố cùng cũng mà, đến lúc đó cả nhà thăm Trường Thành, bảo ông ngoại mang máy ảnh theo, chụp cho các con thật nhiều ảnh ."
Đoàn Đoàn giơ tay: "Mẹ ơi con thích chụp ảnh, để con chụp cho."
Viên Viên: "Con thích Trường Thành, con chụp ảnh chung với Trường Thành! Còn chụp chung với Cố Cung, chụp chung với vịt nữa!"
Tống Dực hỏi: "Viên Viên, em định chụp ảnh chung với vịt , là hợp thể với vịt ?"
Viên Viên: "Hợp thể? Hợp thể thế nào ạ?"
Đông Đông xoa đầu dưa của em gái: "Ăn trong bụng chính là hợp thể đấy."
Viên Viên chút do dự: "Chụp ảnh chung , hợp thể ! Con hợp thể với ba con vịt !"
Bọn trẻ vây quanh chủ đề chơi, thảo luận sôi nổi.
An Họa Tiêu Chính, lặng lẽ dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay .
Cô , để thể cùng con cô, chắc chắn tăng ca thêm giờ, quầng mắt thâm quầng cả .
Trong lòng Tiêu Chính tức khắc thấy ấm áp.
Trên đời vẫn là vợ nhất, hiểu nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-291-tu-hop-vien-cung-tu-bo-sao.html.]
Mấy đứa ranh con chẳng di truyền tí nào của chúng nó, chuyện chọc tức bố nó.
Giống ai ?!
Khoảng cách từ tỉnh lỵ đến Bắc Kinh cũng tính là quá xa, tàu tốc hành mười mấy tiếng là tới. Sáng sớm một chút, tầm 9 giờ tối là đến nơi. Tuy nhiên để nhà thoải mái hơn, Tiêu Chính vẫn đặt vé giường .
An Bá Hòe thở dài: "Từ khi phong trào vận động bắt đầu, bố Bắc Kinh nào, mấy ông bạn già giờ ."
Tiêu Chính : "Vừa khéo, bố thể ôn chuyện với các bác ."
Khâu Thục Thận hỏi: "Ông định ghé thăm ông Từ ? Dạo ông chẳng còn gửi thư cho ông ."
An Bá Hòe gật đầu: "Ghé thăm chứ, ông đang chuẩn nước ngoài."
Khâu Thục Thận: "Ra nước ngoài? Là công tác là..."
An Bá Hòe lắc đầu: "Ông em trai sống ở Anh, ông định hẳn, sẽ bao giờ trở về nữa."
Khâu Thục Thận: "Không bao giờ trở về nữa ư? Hai vợ chồng họ lớn tuổi thế , về nữa thì chẳng sẽ... xuống ở đất khách quê ?"
An Bá Hòe lắc đầu: "Chứ còn nữa, ngay cả nhà cửa cũng bảo bỏ là bỏ đấy."
Ánh Trăng Dẫn Lối
An Họa đang ăn quýt Tiêu Chính đút, thấy thế tai liền giỏng lên: "Nhà cửa gì mà bảo bỏ là bỏ ạ?"
An Bá Hòe : "Bác Từ của con giải phóng mua một căn tứ hợp viện hai gian, năm 63 thu hồi, năm ngoái sửa án sai thì trả ... Ông nếu Anh về nữa, nhà cửa chẳng vứt đó ai ở ."
An Họa càng mắt càng sáng, tứ hợp viện hai gian đấy! Vứt cái gì mà vứt, cần thì bán cho con !
Chẳng qua, hiện tại bất động sản vẫn phép mua bán...
"Đang nghĩ gì thế?" Tiêu Chính bóc sạch xơ múi quýt, đút miệng An Họa.
An Họa nhai múi quýt ngọt lịm, chậm rãi lắc đầu: "Chỉ là mỏi thôi."
"Thế em xuống nghỉ một lát , ngay là em lâu mà, may là mua vé giường ."
Nói , Tiêu Chính dọn dẹp đồ đạc giường, hầu hạ vợ xuống, còn xoa eo cho cô.
Đột nhiên, một cái đầu thò xuống từ giường tầng , lủng lẳng bên mép giường, dọa An Họa giật . Đợi rõ là Viên Viên, cô mới tức giận trừng mắt con bé: "Làm hết hồn."
Tiêu Chính cũng quát: "Ai cho con treo lủng lẳng thế , cẩn thận ngã xuống đấy!"
Viên Viên hì hì: "Bố ơi, con cũng ăn quýt, bố bóc cho con ."
Tiêu Chính lười quản nó: "Tự túc là hạnh phúc."
Viên Viên: "Thế tự túc? Còn bắt bố đút."
Tiêu Chính: "Chậc, cái con ranh , còn quản cả chuyện lớn !"
Khâu Thục Thận : "Cháu ngoan, đây, bà ngoại bóc quýt cho cháu ăn."
Viên Viên bĩu môi hừ một tiếng: "Vẫn là bà ngoại nhất, bà ngoại yêu con nhất, bố chẳng yêu con tẹo nào."
Tiêu Chính vẻ mặt cả: "Ừ, đúng , bà ngoại là nhất."
Khâu Thục Thận bóc quýt chia cho mấy đứa trẻ, với Viên Viên: "Bố yêu , đợi con kết hôn, tự nhiên sẽ chồng con yêu con."
Viên Viên: "Thế cũng sẽ bóc quýt cho con ăn ạ?"
Khâu Thục Thận gật đầu: "Nó yêu con, đương nhiên sẽ bóc quýt cho con ăn."
Đoàn Đoàn : "Em chỉ nghĩ đến ăn thôi ? Thế thì em cưới Thẩm Hỉ Hoan , đồ ăn vặt của cho em ăn, những bóc quýt cho em, em ngại nhai mía phiền phức, còn ép nước mía cho em uống nữa."
"Thật thế hả?" An Họa hỏi Viên Viên, "Thẩm Hỉ Hoan đối với Viên Viên nhà thế cơ ?"
Đoàn Đoàn gật đầu, trả lời Viên Viên: "Thật ạ, Thẩm Hỉ Hoan lời em lắm, bảo gì nấy, biệt danh của Thẩm Hỉ Hoan là 'cái đuôi nhỏ của Tiêu Tư Tề'."
Viên Viên sửa : "Là 'cảnh vệ viên của Tư lệnh Tiêu'."
Đoàn Đoàn: "Có gì khác ?"
Viên Viên: "Khác là... Thôi , khác lắm."
Mọi đều Viên Viên chọc .
Tiêu Chính xụ mặt, lẩm bẩm: "Thằng nhóc đó gì?"
An Họa thấy, : "Trẻ con đùa thôi, nghĩ nhiều quá ."
Tiêu Chính hừ nhẹ bằng mũi.
Nghĩ nhiều á?
Đàn ông chẳng tên nào cả, bất kể già trẻ.