Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 278: "Em sợ quá..."

Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:17:11
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngay cả Tư lệnh Hạ và Vương Tú Khanh ở hàng ghế đầu cũng An Họa, mỉm vỗ tay.

 

Họ An Họa từng là bè trưởng dàn nhạc, nên nghi ngờ tiết mục là ngẫu hứng.

 

Trong tiếng vỗ tay như sấm, An Họa bỗng về một góc khuất, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng ánh mắt lạnh như băng. Vương Lam hiểu , trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an vô cớ.

 

thấy An Họa bước lên sân khấu, cô quên mất sự bất an, đó là sự khinh thường: ngờ con mụ họ An gan to thật, gì cũng dám leo lên sân khấu. Theo Vương Lam, mất mặt khán đài còn đỡ hơn mất mặt sân khấu, ít nhất khác rõ mặt mũi cô thế nào.

 

An Họa bước giữa sân khấu, ánh đèn chiếu rọi cô, thu hút ánh của hàng nghìn trong hội trường.

 

Hôm nay An Họa trang điểm cầu kỳ, vẫn như ngày, mặc áo sơ mi và quần quân phục xanh, tóc dài búi gọn đầu, trông thanh thoát và gọn gàng.

 

Hội trường im lặng vài giây, đó bùng nổ những tiếng xì xào bàn tán.

 

"Đây là vợ Tiêu Chính Quân đoàn XX á? Mẹ ơi, Tiêu Chính cưới cô vợ xinh thế ?"

 

"Là cái gã Tiêu Chính to con đen thui đấy á? Vãi chưởng!"

 

"Vợ cùng lắm mới hơn hai mươi thôi nhỉ? Tiêu Chính cũng giống Vương Chí Huy, cưới vợ trẻ măng ?"

 

"Rõ ràng thế còn gì!"

 

"Hai cha , đúng là cầm thú thật!"

 

An Họa trang điểm nhưng bản da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, dù ánh đèn sân khấu cũng hề lu mờ, ngược so với mấy diễn viên trang điểm đậm như mặt mèo, cô toát lên vẻ tự nhiên, thanh khiết như đóa sen mới nở.

 

Cô chỉ cần im ở đó cũng đủ khiến cả hội trường xôn xao.

 

Vương Lam thấy cảnh , mặt mũi méo xệch.

 

khi thấy những lời tiếp theo của An Họa, khuôn mặt méo xệch của Vương Lam lập tức cứng đờ.

 

" vinh dự lên sân khấu biểu diễn trong ngày đặc biệt hôm nay, mặt nhà quân nhân gửi lời chúc mừng ngày lễ đến thể cán bộ chiến sĩ, chúc đất nước ngày càng phát triển phồn vinh... Tuy nhiên và cây đàn violin của chỉ là đệm nhạc cho nhân vật chính thôi... Tiếp theo xin dành tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để chào đón nhân vật chính của tiết mục , Trưởng phòng nghiệp vụ Đoàn văn công, đồng chí Vương Lam lên sân khấu biểu diễn đơn ca! Xin hoan nghênh!"

 

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Vương Lam c.h.ế.t trân tại chỗ, chằm chằm An Họa với ánh mắt như phun lửa.

 

An Họa cố ý!

 

An Họa đúng là cố ý. Cô Lâm Lộ kể về tình hình của Vương Lam, Vương Lam thời trẻ là ca sĩ trụ cột của đoàn văn công, nổi đình nổi đám, nhưng khi kết hôn hai năm thì hỏng giọng trong một vụ hỏa hoạn, từ đó thể lên sân khấu biểu diễn, lui về hậu trường.

 

Những quen đều rõ tình trạng của Vương Lam, ngạc nhiên : Sao thế? Giọng khỏi ?

 

An Họa thấy Vương Lam nhúc nhích, nữa khuấy động : "Xem tiếng vỗ tay của chúng đủ nhiệt liệt, vỗ tay to hơn nữa để chào đón đồng chí Vương Lam ạ?"

 

Lúc , đạo diễn vội vàng đến bên cạnh Vương Lam: "Còn ngẩn đấy gì, mau lên ." Nói đẩy Vương Lam một cái.

 

Vương Lam thể bước lên sân khấu.

 

Hạ Minh Chương thấy sắc mặt Vương Lam đúng, sang hỏi Vương Tú Khanh: "Chuyện gì thế ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-278-em-so-qua.html.]

Vương Tú Khanh cũng cảm thấy sự việc bất thường, vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu: " ."

 

An Họa với Vương Lam đang chậm chạp bước lên, nhỏ: "Nghe đồng chí Vương Lam là trụ cột của đoàn văn công, hôm nay thật may mắn, rửa tai lắng ."

 

Vương Lam chỉ lạnh lùng buông một câu: "Bắt đầu ."

 

Vương Lam tính toán , dù giọng cô hỏng nhưng kỹ thuật vẫn còn đó, cùng lắm là trình độ bằng ngày xưa, đến nỗi quá mất mặt. Còn An Họa, hừ, xem cô kéo đàn thì kết thúc kiểu gì.

 

ngay đó, mặt Vương Lam lúc xanh lúc đỏ.

 

Chỉ thấy An Họa thành thạo đặt đàn violin lên vai, chỉnh dây vài cái chuẩn xác, khúc dạo đầu của "Hồng kỳ tụng" vang lên.

 

Đây là một bản giao hưởng, nguyên bản hợp tấu khí thế hào hùng, An Họa dùng violin độc tấu tuy hoành tráng bằng nhưng du dương, êm dịu, tình cảm thể hiện dường như càng thêm sâu lắng, da diết.

 

Tóm , âm thanh cưa gỗ như dự đoán của Vương Lam hề xuất hiện.

 

ngây đó, vẻ mặt thể tin nổi.

 

Vương Lam chìm trong sự kinh ngạc, mãi đến khi khúc dạo đầu kết thúc, sự nhắc nhở sốt ruột của đạo diễn bên , cô mới cất giọng.

 

Có thể do lâu ngày hát nên trạng thái , cũng thể do tâm trí đặt bài hát, mở miệng giọng khàn đặc, cô vội ho khan vài tiếng, ép bản tập trung tinh thần.

 

Khoan hãy đến chuyện tại An Họa chơi violin, cô thể thua An Họa trong màn biểu diễn tiếp theo .

 

Vương Lam xuống khán giả đông nghịt bên , trong lòng bùng lên sự hưng phấn lâu thấy. Sân khấu là nơi mang cho cô nhiều vinh quang nhất.

 

Vương Lam nỗ lực tìm phong độ ngày xưa, đáng tiếc khi bài hát đến đoạn cao trào, cô càng lúc càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Đến đoạn , cô cảm giác giọng vỡ, lạc tông, cô thấy những của đoàn văn công bên cợt chỉ trỏ , chắc chắn là đang nhạo cô ...

 

Ngược , An Họa say sưa kéo đàn, trình độ chuyên nghiệp, bốn dây đàn và một cây vĩ trong tay cô biến thành bản nhạc cương nhu hòa quyện, càng nổi bật giọng hát khàn đục khó của Vương Lam.

 

Vương Lam cảm thấy ù tai, cô thấy tiếng nhạc đệm nữa, trong mắt chỉ còn những gương mặt nhạo bên ...

 

"A ——" Vương Lam đột nhiên suy sụp, lao về phía An Họa, định đ.á.n.h cô, "Cô nâng tông cao thế gì, cô thừa họng hỏng hát nốt cao, cô cố ý hại mất mặt đúng !"

 

An Họa gần Vương Lam, sớm quan sát thấy sự bất thường của cô , nên khi Vương Lam lao tới, cô kịp thời lùi sang bên cạnh một lớn, tránh đòn tấn công.

 

Khi Vương Lam giơ tay định tát An Họa nữa, Tiêu Chính lao lên sân khấu như tia chớp, chộp lấy cánh tay Vương Lam, quăng mạnh cô .

 

Tiêu Chính vốn sức khỏe hơn , đang nóng giận nên kìm lực, Vương Lam quăng bay xa 3 mét, rơi bịch xuống đất, m.ô.n.g đập mạnh xuống sàn, cảm giác như xương cụt vỡ vụn.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Vương Lam đau đớn gào t.h.ả.m thiết.

 

"G.i.ế.c bà con ơi ——"

 

Tiêu Chính chẳng thèm quan tâm đến cô , sải bước đến mặt vợ, quan tâm hỏi: "Em chứ? Con mụ điên đó đ.á.n.h trúng em ?"

 

An Họa thu ánh mắt xem kịch, ngước Tiêu Chính với vẻ mặt nhu mì đáng thương, lắc đầu: "Không đ.á.n.h trúng em, nhưng mà em sợ quá..."

 

"Đừng sợ đừng sợ." Tiêu Chính bất chấp đông , ôm chầm lấy vợ, vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng dỗ dành.

 

 

Loading...