Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 277: Yêu sao mà chua được? Rõ ràng ngọt hơn mật
Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:17:10
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm , An Họa nằng nặc đòi xếp hàng mua dứa ở cửa hàng dịch vụ, Tiêu Chính cản vợ đành theo.
Người khác thấy hai vợ chồng cùng cửa hàng, chồng ân cần xách cái cầm cái thì An Họa với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Vợ chồng trung niên nhà ai mà còn dính thế chứ? Ước gì bớt một cái cho thiên hạ nhờ.
Mua dứa , An Họa hí hửng mang về nhà gọt, ngâm nước muối một lúc gọi bọn trẻ ăn.
Cô tự tay cầm một miếng đút cho Tiêu Chính: "Nếm thử ."
Tiêu Chính c.ắ.n một miếng ánh mắt mong chờ của vợ, và đó... ê hết cả răng.
"Chua quá ơi." Mặt Viên Viên nhăn như bà cụ non.
Đông Đông và Đoàn Đoàn cũng lặng lẽ đặt miếng dứa tay xuống.
Tống Dực vội vàng móc kẹo trong túi , nhét một viên miệng Đoàn Đoàn, chia cho Viên Viên và Đông Đông mỗi một viên, cuối cùng hỏi Tiêu Chính: "Chú ơi, ăn kẹo ạ?"
Tiêu Chính rùng một cái, hồn xua tay: "Không ăn kẹo, dứa ngọt lắm."
"...?"
Mọi như kẻ điên.
Tiêu Chính gật đầu nghiêm túc: "Đây là các con dậy sớm mua riêng cho ba, chua đến mấy cũng là ngọt."
Mấy đứa trẻ dứa chua miệng, giờ ba "chua" cả vì sến.
Tiêu Chính gom hết chỗ dứa bọn trẻ ăn , một xử lý sạch.
An Họa c.ắ.n thử một miếng, nhíu mày : "Đừng ăn nữa, coi chừng hỏng hết răng đấy."
Tiêu Chính : "Không lãng phí."
Thế là Tiêu Chính một ăn hết hai quả dứa chua loét, hậu quả là trưa hôm đó bỏ cơm vì răng ê ẩm khó chịu.
An Họa cũng chẳng gì, nấu cho bát mì, ninh thật nhừ để cần nhai cũng nuốt .
Tiêu Chính hì hì: "Vẫn là vợ thương nhất."
An Họa bực chọc trán : "Đồ ăn thì cố nhét mồm gì?... Lần mua về để vài ngày hẵng ăn, chắc là chín hẳn. Hay mai em mua mấy quả nữa cho mang nhé?"
"Thôi khỏi, mùi vị quả dứa thế nào ."
"Toàn vị chua, nếm cái gì ..."
"Là ngọt, thật đấy..." Tiêu Chính chỉ n.g.ự.c , "Chỗ ngọt."
An Họa mắng: "Khéo mồm."
đó là lời thật lòng.
Tiêu Chính thầm cảm thán trong lòng, ngoài cô vợ bảo bối của , còn ai quan tâm xem ăn dứa bao giờ .
Yêu một mới xót xa cho đó.
Trong đầu Tiêu Chính bỗng nảy câu .
Trước Tiêu Chính mấy văn nghệ sĩ yêu đương nọ thì khinh khỉnh mặt, hai sống với là sống thôi, nhắc đến yêu đương sến súa, chua loét.
Giờ thấy thế nữa.
Yêu mà chua ? Rõ ràng ngọt hơn mật.
Cuộc sống chút ngọt ngào mới thú vị.
Hắn yêu vợ, vợ yêu ! Họ là một gia đình tràn đầy tình yêu thương!
"Tối xem biểu diễn văn nghệ , đưa cả bọn trẻ cùng." Tiêu Chính .
Hôm nay là hội diễn mùng 1 tháng 8, An Họa nhớ đó Vương Lam từng mời cô tham gia tiết mục, đó cô thư từ chối gửi đến đoàn văn công thôi, Vương Lam cũng thấy phiền nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-277-yeu-sao-ma-chua-duoc-ro-rang-ngot-hon-mat.html.]
"Được."
Đến chiều muộn, An Họa quần áo sạch sẽ cho bọn trẻ, tết tóc cho Đoàn Đoàn, Viên Viên, đến giờ cả nhà cùng xuất phát đến hội trường.
Hội trường ở đây to hơn hội trường sư đoàn ở huyện Vân nhiều, cũng đông hơn.
Ghế sắp xếp theo khu vực, cán bộ cao cấp và nhà đều ở mấy hàng đầu.
An Họa lên sân khấu, thấy sân khấu chuyên nghiệp, ánh đèn và phông nền , còn cả máy phim đang ghi hình.
Viên Viên rướn cổ quanh: "Oa, đông quá."
Bên Thẩm Hỉ Hoan nghiêng đầu với cô bé: "Cậu thấy đông thế bao giờ ?"
Viên Viên lườm bé một cái: "Thấy thì cảm thán ? Cậu bắt bẻ thật đấy."
Thẩm Hỉ Hoan tủm tỉm, cũng giận: "Được , tớ bảo ."
Đột nhiên, Thẩm Hỉ Hoan cảm thấy đầu ai đó vỗ một cái, thì thấy chị hai Thẩm Ái Quốc đ.á.n.h .
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Chị hai gì đấy?"
"Nhìn cái mặt hèn hạ của mày kìa, mất mặt quá."
Thẩm Hỉ Hoan xì một tiếng, chẳng thèm để ý chị gì, sang chuyện với Viên Viên.
Trong hậu trường.
Tổng đạo diễn của buổi biểu diễn đang nổi trận lôi đình với Vương Lam: "Trưởng phòng Vương, việc sắp xếp và duyệt tiết mục là do phòng nghiệp vụ các cô phụ trách, giờ cô bảo tiết mục của nhà quân nhân sắp xếp xong là ? Cô ăn kiểu gì thế hả?"
Vương Lam cau mày, thầm mắng phụ nữ trung niên mặt: Ra vẻ đây cái gì, lúc chính tuyển bà quân đội đấy!
Vương Lam vuốt tóc mái, lạnh lùng : " bảo sắp xếp xong , bảo là đổi hình thức, đổi từ hợp xướng sang độc tấu, để nhà trực tiếp từ khán đài lên biểu diễn, giả vờ như ngẫu hứng, thế mới tạo cảm giác thiết gần gũi."
Đạo diễn nén giận: "Thế còn trang điểm? Không trang phục biểu diễn ? Cô đảm bảo hiệu quả biểu diễn kiểu gì?"
Vương Lam: "Không trang điểm, đồ diễn càng tự nhiên. Còn hiệu quả biểu diễn, vốn dĩ chuyên nghiệp, cần gì quan trọng hóa quá, miễn tác dụng kéo gần cách giữa quân dân là ."
Ngừng một chút, Vương Lam bổ sung: "Đây là ý của dượng đấy."
Dượng của Vương Lam là ai, đạo diễn tự nhiên , bà cứng họng, hồi lâu mới thốt một câu: "Đừng để xảy sai sót là ."
Vương Lam đắc ý, tìm dẫn chương trình để bàn bạc.
Chương trình diễn một nửa, dẫn chương trình sân khấu : "Thưa các đồng chí cán bộ chiến sĩ, để chúc mừng ngày lễ của chúng , cũng như bày tỏ sự ủng hộ đối với thể quan binh, nhà của chúng cũng chuẩn một tiết mục. Xin mời đồng chí An Họa, vợ của Phó quân đoàn trưởng Tiêu Chính thuộc Quân đoàn XX, lên sân khấu biểu diễn độc tấu violin bản 'Hồng kỳ tụng'. Xin cho một tràng pháo tay!"
Khi An Họa còn kịp phản ứng, chạy đến mặt cô, dúi tay cô cây đàn violin, giục cô lên sân khấu.
An Họa sang Tiêu Chính.
Tiêu Chính cũng cau mày, hỏi : "Chuyện là ? Sao bắt vợ biểu diễn?"
Người ngớ : "Chẳng sắp xếp từ ạ?"
Lúc , thấy An Họa vẫn yên tại chỗ, khán giả trường sự dẫn dắt của dẫn chương trình bắt đầu vỗ tay rào rào.
Mọi tưởng đây là màn cổ vũ quen thuộc.
"Lên ! Lên !"
Trong góc khuất, Vương Lam cảnh , khẽ hừ một tiếng. Không cho An Họa hát, cho múa, cố tình chọn một nhạc cụ cho cô , mà còn là loại nhạc cụ ít chơi, chính là xem cô bẽ mặt.
An Họa chơi nhạc cụ, chắc chắn sẽ dám lên, đến lúc đó cô sẽ mặt giải thích với là nhà nhát gan, đến giờ diễn thì căng thẳng quá dậy nổi, tiết mục hủy bỏ!
Hoặc là, An Họa c.ắ.n răng lên sân khấu, kéo thứ âm thanh như cưa gỗ, thế thì càng mất mặt hơn.
Vương Lam chính là cho thấy, phụ nữ Tiêu Chính cưới về vô dụng đến mức nào.
Đầu óc An Họa xoay chuyển vài vòng, cũng đoán chuyện hôm nay chắc chắn là do Vương Lam giở trò.
Cô cảm thấy nực , Vương Lam cô bẽ mặt, chẳng lẽ thèm tìm hiểu xem chuyên ngành của cô là gì ?