Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 272: Bỏ mặc cô ta dầm mưa
Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:17:05
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực An Họa cũng dám chắc mục đích của Vương Lam là gì.
giữa hai họ vốn thể coi là lạ, sợi dây liên kết duy nhất chính là Tiêu Chính.
Trực giác phụ nữ mách bảo cô, Vương Lam tiếp cận cô, nguồn gốc ở Tiêu Chính.
"Anh Vương Lam ly hôn ? Có cô thấy cuộc sống của như ý nên nhớ đến ? Cô phá đám chúng để nối tình xưa với ?" An Họa suy đoán.
Tiêu Chính vội vàng phủ nhận: "Sao thể! Anh Vương Chí Huy Vương Lam ly hôn, nhưng với cô tình xưa nghĩa cũ gì, cô tự dưng nhớ đến gì?"
Tiêu Chính An Họa: "Em vui vì chuyện ?"
An Họa lắc đầu: "Cũng hẳn là vui, chỉ thấy phiền thôi."
Tiêu Chính nắm tay vợ: "Kệ cô , cái hội diễn gì đó em thích thì thích thì thôi, chúng cần chiều theo cô ."
An Họa: "Dù cô cũng là cháu gái của vợ Tư lệnh Hạ, nể mặt cô ?"
Tiêu Chính khinh thường hừ một tiếng: "Cô là cái thá gì? Cô cái rắm mặt mũi."
Tiêu Chính kẻ lỗ mãng coi ai gì, chứng tỏ quan hệ giữa Vương Lam và nhà Tư lệnh Hạ cũng chẳng quan trọng lắm.
An Họa yên tâm hẳn. Mấy ngày nay cô khó chịu là vì lo Vương Lam giở trò gì, cô ngại phận đối phương mà tiện đ.á.n.h trả. Giờ thì , Tiêu Chính bảo Vương Lam là cái thá gì thì cô cần nhẫn nhịn nữa.
Nghĩ đến đây, An Họa đột nhiên nhéo Tiêu Chính một cái.
Tiêu Chính ngơ ngác: "Sao nhéo ?"
An Họa: "Hồng nhan họa thủy! Không đúng, là nam nhan họa thủy!"
Tiêu Chính đầy đầu dấu hỏi.
An Họa: "Gã đàn ông thô kệch mà cũng giá phết nhỉ, lúc nào cũng thương nhớ."
"Đã bảo chắc chắn cô thương nhớ mà..." Tiêu Chính cảm thấy oan uổng quá.
An Họa vẻ mặt như cô vợ nhỏ của chọc , chọc chọc cơ n.g.ự.c : "Con ong nhỏ chăm chỉ, thể bắt đầu thể hiện đấy."
Tiêu Chính lập tức tỉnh táo.
Triển thôi!
Sáng hôm tỉnh dậy, An Họa còn mở mắt cảm nhận một áp lực đè nặng.
"Con ong nhỏ chăm chỉ" đủ để hình dung , là "con trâu già chăm chỉ" mới đúng!
Hì hục xong xuôi, Tiêu Chính thần thanh khí sảng rời giường, mặc quần áo tán gẫu với cô.
"Lão Thạch lên sư trưởng ."
An Họa mở bừng mắt: "Thạch Vĩ Quang á? Lên Sư trưởng Sư đoàn độc lập ?"
Tiêu Chính gật đầu: "Tiếp quản vị trí của . Ban đầu định điều nơi khác về, nhưng sắp đến xảy chuyện, quân khu họp bàn, cuối cùng chốt lão Thạch."
An Họa mừng cho Chu Mai Hoa.
"Tốt quá , lão Thạch ở vị trí đó bao nhiêu năm, cũng đến lúc đề bạt."
Tiêu Chính thở dài: " thế, lão Thạch cũng tham gia quân ngũ từ giải phóng, xét thâm niên thì thiếu gì, chỉ tội nhát gan, trong công việc khá bảo thủ."
Quá bảo thủ thì khó tạo thành tích.
An Họa than thở: "Nhớ chị Mai Hoa quá ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Tiêu Chính xuống mép giường, xoa má cô: "Viết thư cho chị , rủ chị lên tỉnh chơi chuyến ."
An Họa bật dậy ngay lập tức.
"Sao thế?"
"Viết thư cho chị Mai Hoa chứ , em ngay đây!"
"Nghe gió là thấy mưa ngay ." Tiêu Chính An Họa cưng chiều.
Để An Họa ở trong phòng thư, Tiêu Chính ngoài đến nhà ăn mua đồ ăn sáng cho cả nhà.
"Oa, hôm nay mở mắt thấy ba, vui quá ~" Viên Viên ngọt xớt.
Tiêu Chính khép miệng.
Đoàn Đoàn hỏi: "Ba bao giờ ạ?"
Tiêu Chính đáp: "Chiều nay."
Viên Viên thất vọng: "Lại chỉ ở một ngày thôi ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-272-bo-mac-co-ta-dam-mua.html.]
Tiêu Chính gì, chỉ xoa đầu Viên Viên.
Viên Viên hỏi tiếp: "Ba, thế lát nữa ba đưa con học ? Con cho các bạn xem ba."
Tiêu Chính: "Ba gì mà xem?"
Đông Đông và Tống Dực đột nhiên bật .
Tiêu Chính dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Đoàn Đoàn bình tĩnh thuật : "Viên Viên bảo với cả lớp là ba giống con hổ, cường tráng lắm, cánh tay to hơn đùi khác, nắm đ.ấ.m to như cái nồi đất, mắt trừng một cái là c.h.ế.t con muỗi, còn thể một đ.ấ.m đ.á.n.h c.h.ế.t trâu."
Đông Đông : "Viên Viên ở lớp nó mà truyền đến cả tai bọn con ở trường cấp hai... Ba, giờ ở trường đều tò mò về ba lắm, nên Viên Viên mới cho xem ba đấy."
Tiêu Chính cạn lời: "Xem ba cái gì? Bảo ba đến trường biểu diễn trừng mắt g.i.ế.c muỗi? Hay biểu diễn đ.á.n.h c.h.ế.t trâu?"
Viên Viên lý sự: "Võ Tòng còn đ.á.n.h c.h.ế.t hổ , tại ba đ.á.n.h c.h.ế.t trâu? Ba con lợi hại thế cơ mà!"
Ông bố già xong cũng thấy cảm động phết: "Con gái , tuy ba thể một đ.ấ.m đ.á.n.h c.h.ế.t trâu, nhưng lời của con, ba sẽ nỗ lực rèn luyện, phấn đấu ngày dùng nắm đ.ấ.m đ.á.n.h c.h.ế.t trâu thật!"
An Họa nhét cái bánh bao miệng : "Thôi ông tướng, ăn cơm , đừng bốc phét nữa. Con bảo đưa thì lát nữa đưa , khó khăn lắm mới ở nhà, dành thời gian cho chúng nó nhiều chút."
Tiêu Chính thầm nghĩ, dành thời gian cho vợ nhiều hơn cơ.
vợ lệnh thì cũng theo.
May mà hôm nay An Họa gọi điện đến cơ quan xin nghỉ một ngày, Tiêu Chính về là lôi kéo vợ dính lấy ngay.
Đến gần trưa, trời đang nắng chang chang bỗng mây đen kéo đến, chốc lát tối sầm như hoàng hôn.
Rõ ràng sắp mưa to.
An Họa bảo Tiêu Chính đón bọn trẻ.
Tiêu Chính cầm áo mưa cho từng đứa, bản cầm một cái ô to, ngoài.
Xuống đến tầng một, Vương Lam đang cửa nhà Vương Chí Huy.
Vương Lam thấy Tiêu Chính từ lầu xuống, nhất thời sững sờ, mãi đến khi Tiêu Chính lướt qua cô mới ma xui quỷ khiến gọi giật .
Tiêu Chính dừng bước, chỉ lãnh đạm gật đầu.
Vương Lam vội : "Tiêu Chính, đợi chút."
Tiêu Chính bung ô, bước màn mưa, nhíu mày hỏi: "Cô việc gì?"
Tim Vương Lam đập thình thịch.
Cô cũng gọi Tiêu Chính để gì, đợi khi phản ứng thì .
Vương Lam Tiêu Chính tán ô, áo sơ mi trắng, quần quân đội xanh, tay áo xắn lên lộ cánh tay rắn chắc, hạt mưa b.ắ.n lên ống quần , hề thấy chật vật, ngược do vóc dáng cao lớn nên cảm giác vững chãi, hiên ngang giữa mưa gió.
So với thời trẻ, quả thực trưởng thành và chín chắn hơn nhiều, khí thế của bề rõ.
Mọi đều bảo đàn ông càng già càng quyến rũ, nhưng Vương Lam thấy câu đúng, là đàn ông sự nghiệp thành công mới càng già càng quyến rũ.
Đàn ông bình thường thì chỉ càng già càng hèn kém, càng già càng vô dụng, một cái thấy phiền.
Ví dụ như chồng cũ của cô .
Vương Lam đang miên man suy nghĩ, Tiêu Chính kiên nhẫn như , thấy cô gì bèn bỏ .
Vương Lam cuống lên: "Tiêu Chính, đợi em với."
Dứt khoát, Vương Lam lao màn mưa, chạy nhanh đến tán ô của Tiêu Chính.
Vương Lam khẩn cầu: "Em đến tìm trai em, nhưng nhà ai, em , trời đổ mưa... Anh thể đưa em về đoàn văn công ?"
Tiêu Chính sải bước dài, Vương Lam chạy lon ton mới theo kịp.
Cô nghĩ, trong tình huống , chỉ cần là con thì sẽ từ chối lời thỉnh cầu của cô , huống chi cô và Tiêu Chính...
Ai ngờ, Tiêu Chính từ chối thẳng thừng: "Không , đón con." Nói còn rảo bước nhanh hơn.
Cái ô rời khỏi đầu Vương Lam.
Như đối đầu với Vương Lam, mưa bỗng chốc trút xuống xối xả, tưới lên cô , biến cô thành con gà nhúng nước sôi.
Vương Lam thể tin nổi chôn chân tại chỗ.
Hắn cứ thế... cứ thế bỏ mặc cô dầm mưa ở đây ?
Cho dù là hai xa lạ cũng chuyện thiếu phong độ đàn ông như thế chứ!