Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 271: Con ong nhỏ chăm chỉ

Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:17:04
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Dực sững sờ, co khuỷu tay lên , đó : "Cái là lúc đ.á.n.h cầu lông ngã, cọ xuống đất trầy chút da thôi, đóng vảy mà."

 

An Họa cũng qua: "Thật giả đấy?"

 

Tống Dực: "Thật là tự ngã mà! Dì An, tin dì hỏi cả xem."

 

An Họa sang Đông Đông.

 

Đông Đông : "Tuy con tận mắt thấy em ngã, nhưng con thấy em chơi cầu lông cùng bạn cùng lớp, chắc là quan hệ với bạn bè cũng ."

 

Tống Dực bổ sung: "Ở đây ai coi thường con cả."

 

An Họa gật đầu: "Vận động là , va chạm chút đỉnh cũng . Đông Đông, con cũng nên giống Tống Dực, chịu khó đ.á.n.h cầu lông , cho thị lực đấy."

 

Đông Đông: "Con đang định chuyện , ơi, gần đây thỉnh thoảng con thấy mắt cứ mờ mờ, cận thị ? Có cần cắt kính đeo ạ?"

 

"Con xem, sai !" An Họa vội vàng : "Đợi cuối tuần nghỉ đưa con viện khám xem . bình thường con cũng chú ý, học thì học nhưng ngày nào cũng dành thời gian xa, đừng dán mắt sách vở suốt. Cận thị nhiều cái bất tiện lắm, tránh thì cố mà tránh."

 

Đông Đông : "Con thấy đeo kính cũng mà, và ông ngoại đều đeo kính, trông văn nhã lắm."

 

An Họa lườm bé: "Con đeo kính cũng văn nhã! Đợi đến lúc đeo thật , con sẽ hối hận vì bây giờ bảo vệ mắt cho xem."

 

Đông Đông : "Vâng ạ, con ."

 

Tống Dực : "Sau em chơi bóng sẽ gọi cả cùng."

 

Viên Viên : "Em cũng chơi bóng, Tống Dực gọi cả em nữa!"

 

An Họa: "Chẳng các con học bơi ? Đợi nghỉ hè học, dạy."

 

Viên Viên ngạc nhiên hỏi: "Mẹ cũng bơi ạ?"

 

An Họa gật đầu: " thế."

 

Viên Viên reo hò: "Mẹ giỏi quá, cái gì cũng ! Giống hệt ba!"

 

Mọi đều thấy thế, nhao nhao vây quanh An Họa hỏi han đủ điều.

 

Sắp đến nghỉ hè , An Họa quyết định dạy bọn trẻ bơi thì chuẩn , ví dụ như mua đồ bơi. Cô vốn định đợi Tiêu Chính về cả nhà cùng bách hóa, ai ngờ đếm ngày qua bảy ngày mà Tiêu Chính vẫn về, thế là An Họa dẫn bọn trẻ .

 

Vừa khỏi cửa phòng thì thấy tiếng cãi lầu.

 

Càng xuống, tiếng cãi vã càng rõ.

 

"... Muốn xuất xuất , tài hoa tài hoa, tố chất thì thấp kém đến phát bực! Ngoài cái mặt hồ ly tinh thì cô điểm nào bằng chị dâu của ?! Anh mụ mị đầu óc mới cưới cô về, đúng là sỉ nhục cái ngưỡng cửa nhà họ Vương chúng !"

 

"À! Chị dâu của cô thì cô mà tìm chị , đến nhà gì? Lớn tướng mà chẳng hiểu chuyện gì cả, dám to tiếng với chị dâu, coi bề gì! Thế mà gọi là tố chất ?"

 

" đến nhà , liên quan gì đến cô! Còn nữa, đừng vẻ chị dâu với , nhà họ Vương chúng bao giờ thừa nhận cô!"

 

"Cô thích thừa nhận tùy cô! Dù và Vương Chí Huy cũng là vợ chồng hợp pháp đăng ký kết hôn, chỉ cần tổ chức thừa nhận chúng là đủ ."

 

Đến đây, tiếng cãi vã bỗng im bặt, vì An Họa dẫn theo một đàn con xuống đến nơi.

 

Người cãi là Lâm Lộ và Vương Lam, ngay cửa nhà mà cãi. Thấy An Họa xuất hiện, cả hai đồng loạt về phía cô.

 

Bọn trẻ hào hứng chạy về phía , An Họa giả vờ thấy gì, thẳng lướt qua hai họ.

 

Lâm Lộ như chuyện gì xảy , chào hỏi cô: "Đi chơi chị."

 

Vương Lam thì vẻ mặt chút hổ.

 

An Họa , gật đầu.

 

An Họa xa, Lâm Lộ chĩa mũi dùi Vương Lam: "Nếu cô coi là chị dâu, cũng chẳng ép, đừng tí là lượn lờ mặt , dù cô cũng thường xuyên vắng nhà, cô châm ngòi ly gián thì tự tìm riêng ."

 

Sự chú ý của Vương Lam đang đặt An Họa lập tức Lâm Lộ kéo về.

 

"Dựa đến? Nhà thích đến thì đến! Cô tưởng cô ở đây bao lâu hả? Có đàn ông cả thèm chóng chán ? Đợi hết cơn mới mẻ, kiểu gì cũng đá cô!"

 

"Ồ, cô kinh nghiệm gớm nhỉ? Xem chồng cô cũng đá cô như thế chứ gì, chậc chậc, đáng thương thật đấy, gần 40 tuổi đầu bỏ, tìm khác cũng khó lắm nha."

 

Vương Lam tức điên : "Là đá ! Là đề nghị ly hôn, cô gì đừng bừa ở đây!"

 

Vương Lam ly hôn ? An Họa đầu thoáng qua, ai ngờ Vương Lam cũng đang cô.

 

Ánh mắt hai chạm một giây, An Họa coi như thấy gì.

 

Vương Lam cảm thấy mặt nóng ran. Cô cũng tại , cứ vợ hiện tại của Tiêu Chính là cảm giác kỳ lạ.

 

Thấy An Họa xinh thanh lịch, cô nhịn so sánh với bản .

 

Thấy An Họa con cái đề huề, cô nhịn so sánh với .

 

Hôm nay để An Họa thấy cảnh cô cãi tay đôi với Lâm Lộ, liệu An Họa nghĩ cô là mụ đàn bà chanh chua phố chợ ?

 

Chỉ cần nghĩ đến điều , Vương Lam thấy vô cùng khó chịu.

 

Vương Lam An Họa đè bẹp.

 

, Tiêu Chính từng si mê cô , hình tượng của cô trong lòng Tiêu Chính đẽ đặc biệt. Nếu cô thua kém vợ hiện tại của Tiêu Chính, thì hình tượng đó trong lòng sẽ sụp đổ.

 

Vương Lam cũng chẳng tại bảo vệ hình tượng của trong lòng Tiêu Chính, lẽ... cô chỉ bảo vệ sự thuần khiết và của mối tình đầu chăng.

 

Hơn nữa, Tiêu Chính hiện tại phát triển như , còn cô chỉ là phụ nữ trung niên ly hôn, cuộc sống bào mòn nhan sắc và khí chất, cô tìm cách nhặt lòng tự trọng vứt bỏ đất.

 

Lâm Lộ thấy Vương Lam cãi một hồi thì tịt ngóm, cũng lười dây dưa tiếp, nhà, đóng sầm cửa .

 

Vương Lam hồn, trừng mắt cánh cửa đóng chặt, đó móc chìa khóa mở cửa.

 

Có gì đặc biệt hơn ! Cô là bà cô tổ của cái nhà , cô cũng chìa khóa!

 

An Họa Vương Lam nội tâm phức tạp như với , cô cũng chẳng để tâm lắm đến .

 

Cửa hàng bách hóa lớn nhất tỉnh thành cao sáu tầng, tầng nào cũng rộng thênh thang. An Họa dẫn bọn trẻ từ tầng một lên tầng sáu, ngoài mua cho mỗi một bộ đồ bơi còn mua thêm quần áo, đồ ăn, tay xách nách mang về nhà.

 

Lúc về đến nhà, tầng một yên tĩnh trở .

 

"An Họa."

 

Đang mở cửa thì Chu Thiến Linh thò đầu gọi.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

"Sao thế chị?"

 

Chu Thiến Linh đưa cho An Họa một mảnh giấy: "Có một cô gái nhờ đưa cho em, hình như là em chồng của cô Lâm Lộ tầng ."

 

An Họa nhận lấy, cảm ơn nhà mới mở xem.

 

Vương Lam đoàn văn công sắp tổ chức hội diễn mùng 1 tháng 8 (Ngày thành lập quân đội), năm nay đặc biệt mời một nhà quân nhân đến tham dự, cô mời An Họa.

 

An Họa nhíu mày, cảm thấy khó hiểu. Cô và Vương Lam từng giao tiếp, tự nhiên cô nhớ đến mời cô tham gia hội diễn gì đó?

 

An Họa hỏi thăm thì ngoài cô , Vương Lam mời bất cứ ai trong tòa nhà .

 

...

 

Vương Lam gì?

 

Tiêu Chính về cửa chính đàng hoàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-271-con-ong-nho-cham-chi.html.]

lúc về nhà chỉ mỗi Vương Thải Yến ở nhà.

 

"Chú, chú về giờ ?" Vương Thải Yến thấy Tiêu Chính đó thì giật , to lù lù thế chẳng tiếng động gì...

 

Tiêu Chính hỏi: "Thím ?"

 

Vương Thải Yến đáp: "Giờ thím vẫn đang ạ, ít nhất nửa tiếng nữa mới về."

 

Tiêu Chính gật đầu: "Cháu cứ việc của cháu ."

 

Vương Thải Yến định việc thì sực nhớ điều gì, Tiêu Chính : "Chú ơi, hai hôm nay thím vẻ vui lắm."

 

Tiêu Chính vội hỏi: "Sao thế? Ai bắt nạt thím ?"

 

Vương Thải Yến lắc đầu: "Cháu , chỉ thấy tâm trạng thím lắm. Cháu nghĩ, do chú hẹn hai hôm về mà về nên thím giận ?... Tóm cháu cứ báo với chú một tiếng để chú chuẩn tinh thần."

 

Tiêu Chính nới lỏng cổ áo, xua tay với Vương Thải Yến: "Biết ."

 

Lúc Vương Thải Yến đang bận rộn trong bếp thì thấy Tiêu Chính xắn tay áo .

 

Tiêu Chính bảo cô ngoài.

 

Vương Thải Yến hiểu: "Cháu đang nấu cơm mà."

 

"Để chú ." Tiêu Chính thấy Vương Thải Yến vẫn ngơ ngác bèn tặc lưỡi, "Chẳng cháu bảo thím giận chú , chú nấu bữa cơm cho thím vui. Đàn ông khi phạm chỉ việc nhà mới giảm bớt chút tội thôi. Cháu nghĩ xem, thím về nhà mà thấy chú chăm chỉ như con ong nhỏ thế , giận đến mấy cũng nguôi chứ."

 

"À, ..." Vương Thải Yến mắt tròn mắt dẹt ngoài, để "con ong nhỏ chăm chỉ" bận rộn trong bếp.

 

Bọn trẻ học về , thấy ba trong bếp đều reo lên vui sướng chạy .

 

Viên Viên: "Ba về bao giờ thế?"

 

Đông Đông: "Ba, ba trèo ban công đấy chứ?"

 

Tiêu Chính giơ cái xẻng xào rau lên dọa đ.á.n.h Đông Đông, né tránh.

 

Đoàn Đoàn: "Ba đang nấu cơm ạ? Làm món gì ngon thế ba?"

 

"Món gì ngon cũng hết!" Tiêu Chính đuổi bọn trẻ ngoài, "Đừng đây vướng chân, về phòng bài tập , lát ăn cơm gọi."

 

Bọn trẻ định tản thì Tiêu Chính gọi .

 

"Lát nữa về, các con nhất định cho ba, ?"

 

Viên Viên khó hiểu: "Nói gì ạ?"

 

Tiêu Chính dạy: "Con cứ bảo là ba chăm chỉ lắm, về đến nhà là việc ngay, cơm tối nay một tay ba nấu, món thích ăn, ba là cha nhất đời, cũng là chồng nhất đời... Đại loại thế!"

 

Viên Viên xoa cánh tay: "Ba mặt dày thật đấy, con nổi da gà ."

 

"Cái gì?" Tiêu Chính trố mắt.

 

Viên Viên vội vàng chạy biến: "Con , con sẽ ngọt với giúp ba."

 

"Lại còn ' ngọt', học ở cái từ đấy ..." Tiêu Chính lầm bầm.

 

Đông Đông đột nhiên : "Ba, vui nên ba lấy lòng ?"

 

Tiêu Chính thở dài: "... Mẹ con bao giờ giận ba, nhưng Thải Yến bảo vui hai ngày nay ."

 

Đông Đông: "Công việc của ba bất do kỷ, lịch trình đổi là bình thường, chắc chắn quen , giận vì chuyện đó ?"

 

"Cũng ," Tiêu Chính suy tư, "Thế thì vì cái gì?"

 

Đông Đông liếc ba một cái: "Có ba với ?"

 

"Nói bậy! Ba với con ? Ba chiều con như chiều vong!"

 

Đông Đông mím môi .

 

Tiêu Chính nhận lỡ lời mặt con trai, vớt vát hình tượng cha uy nghiêm, vội vàng nghiêm mặt đuổi con ngoài: "Đi , đừng phiền ba nấu cơm."

 

Đông Đông nén .

 

Tiêu Chính căng thẳng chờ vợ về.

 

khi An Họa về đến nhà, cô hề sa sầm mặt mày với như tưởng tượng, thậm chí khi thấy mắt cô còn sáng lên.

 

Tiêu Chính liếc sắc mặt vợ, cộng thêm cái tạp dề đang đeo khiến trông như một cô vợ nhỏ khép nép.

 

An Họa thấy lạ, thế nhỉ?

 

Vương Thải Yến tìm cơ hội thì thầm tai An Họa vài câu.

 

An Họa nhịn nhếch mép , nhưng cũng gì.

 

Trên bàn cơm, Viên Viên tích cực, thuộc lòng lời thoại ba dạy: "Ba chăm chỉ lắm, về đến nhà là việc ngay, cơm tối nay một tay ba nấu, món thích ăn, ba là cha nhất đời, cũng là chồng nhất đời!"

 

Tiêu Chính ném cho Viên Viên ánh mắt khen ngợi: Không sai một chữ, xuất sắc!

 

Viên Viên đắc ý, trí nhớ của cô bé lắm đấy.

 

An Họa gắp cho Viên Viên một đũa thức ăn: "Thuộc bài lắm, nếu tự nhiên hơn chút nữa, đừng giống giọng bài tập văn thì hảo."

 

Tiêu Chính suýt sặc: "Sao em con bé học thuộc lòng?"

 

An Họa , như .

 

Mẹ kiếp, mồ hôi lạnh sắp chảy .

 

Tiêu Chính thấy Đông Đông lý, vợ hiểu công việc của , chắc sẽ giận chỉ vì về muộn so với dự định.

 

Chẳng lẽ thực sự với vợ?

 

Tiêu Chính bắt đầu tự nghi ngờ bản .

 

Khó khăn lắm mới đợi ăn xong, cả nhà ăn hoa quả trò chuyện xong xuôi, rửa mặt đ.á.n.h răng sạch sẽ, Tiêu Chính vội vàng chui phòng ngủ, định con hổ đói vồ mồi.

 

An Họa giơ tay ngăn : "Sao thế, tiếp tục con ong nhỏ chăm chỉ lấy lòng em ?"

 

Tiêu Chính hề hề: "Nấu cơm thì bằng Thải Yến, nhưng khoản đảm bảo hầu hạ em sung sướng đến mức kêu cha gọi ."

 

An Họa phì , đ.ấ.m một cái: "Sẽ cho cơ hội thể hiện, nhưng đó chuyện . Anh tại em vui ?"

 

Tiêu Chính ngay ngắn : "Tại ?"

 

An Họa liếc .

 

Tiêu Chính: "Thật sự là tại ?"

 

An Họa: "Chính xác mà thì là do gây ."

 

Tiêu Chính ngơ ngác.

 

An Họa kể chuyện Vương Lam mời cô tham gia hội diễn mùng 1 tháng 8.

 

"... Em với cô với câu nào, tự nhiên cô mời em tham gia hội diễn gì đó? Cô gì?"

 

Tiêu Chính ngẩn hỏi : " đấy, cô gì?"

 

 

Loading...