Sau một chặng đường dài mệt mỏi, tối hôm đó cả nhà đều ngủ sớm.
Sáng hôm tỉnh dậy, An Họa dẫn bọn trẻ nhà ăn ăn sáng, bộ về nhà.
Hôm qua, Tiểu Lưu giới thiệu sơ qua về cấu trúc của đại viện, cô dựa trí nhớ, quan sát, cũng coi như nắm bảy tám phần.
Cô giới thiệu với bọn trẻ: "Ở đây cái gì cũng , bệnh viện, trường học, trường học từ mẫu giáo đến cấp ba đều đủ cả... Trường cấp ba hình như ở hướng kìa, đợi xong thủ tục, mấy ngày nữa Đông Đông thể học ... Bên là câu lạc bộ, thường xuyên chiếu phim mới, còn cả phim nội bộ bên ngoài xem . Còn đằng là sân vận động và bể bơi, nếu các con thích, thể học bơi..."
Viên Viên giơ tay đầu tiên: "Mẹ ơi con học bơi!"
Đông Đông cũng : "Con cũng học, cứ sông bơi mà cấm."
An Họa : "Ra sông thì quản, chứ bể bơi thì cấm ."
"Mẹ ơi, chỗ quá!" Đoàn Đoàn đột nhiên thốt lên.
" , ..." An Họa phụ họa.
Trong đại viện trồng nhiều cây, nào là bách cổ thụ, vân sam, bạch quả, ngô đồng... Hơn nữa là cây cổ thụ cao chọc trời, qua là tuổi đời nhỏ. Giữa màu xanh tươi là những tòa nhà kiến trúc trang nghiêm, mái ngói lưu ly màu xám lấp lánh ánh sáng khiêm nhường ánh mặt trời.
Trạm gác dày đặc, thi thoảng đội tuần tra qua, tất cả đều toát lên vẻ nghiêm trang và uy nghiêm của nơi .
"Em thấy sợ..." Vương Thải Yến nhỏ.
An Họa mỉm an ủi: "Nhìn thì vẻ quản lý nghiêm ngặt thật, nhưng liên quan gì đến chúng , cứ sống bình thường là ."
Vương Thải Yến gật đầu.
Về đến nhà, An Họa phân chia phòng cho mấy đứa trẻ .
Tống Dực và Đông Đông ở chung một phòng, Đoàn Đoàn và Viên Viên một phòng, Vương Thải Yến một phòng, An Họa và Tiêu Chính một phòng, phòng còn thư phòng, giống hệt cách phân chia đây.
Tuy nhiên, phòng của bọn trẻ chỉ một cái giường lớn, An Họa tính toán, lát nữa vẫn đóng cho mỗi đứa một cái giường nhỏ riêng.
An Họa hỏi Đông Đông: "Con giường kiểu gì? Vẫn thích giường tầng như hồi để leo lên leo xuống chơi ?"
Đông Đông : "Mẹ ơi, con lớn , ai còn trẻ con thế nữa?"
An Họa hỏi Tống Dực: "Còn con thì ?"
Tống Dực ngờ cũng hỏi ý kiến, vội vàng : "Con theo dì An ạ."
An Họa : "Tống Dực, đây là nhà của con, nhu cầu gì, suy nghĩ gì cứ mạnh dạn , ?"
Yết hầu Tống Dực khẽ chuyển động, đó gật đầu: "Con dì An, con cũng giống cả, một cái giường nhỏ là ạ."
An Họa gật đầu hài lòng.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Tiếp theo, An Họa cùng Vương Thải Yến cửa hàng dịch vụ mua sắm đồ dùng, bắt đầu chỉ huy quét dọn vệ sinh, sắp xếp hành lý.
Đoàn Đoàn và Viên Viên tuy nhỏ nhưng việc hăng hái, đặc biệt là Viên Viên, mỗi khi mệt, chỉ cần khen cô bé một câu "lực sĩ", cô bé lập tức như sạc đầy điện, như chong chóng...
"Tiêu Tư Tề, nhà ở đây ? Nhà tớ ở đối diện !" Ngoài cửa vang lên tiếng Thẩm Hỉ Hoan.
An Họa , đúng là gia đình bốn nhà Chu Thiến Linh.
"Mọi đến ? Đến từ hôm qua ? Tối qua ngủ ở thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-264-on-dinh-cuoc-song.html.]
Thẩm Ái Quốc tranh lời: "Ở nhà dì hai cháu, nhà dì hai ở đại viện Thành ủy ạ."
Chu Thiến Linh cũng gật đầu, bảo bọn trẻ dọn hành lý nhà . Hành lý nhà cô đồ nhỏ gọn, bọn trẻ cũng khuân vác .
Chu Thiến Linh đến gần An Họa, ấp úng một lúc khẽ: "Cảm ơn cô, đợi định xong, mời cô ăn cơm."
Chu Thiến Linh giỏi giao tiếp thì giỏi thật, nhưng lễ nghĩa cơ bản vẫn , An Họa giúp họ chuyển hành lý từ huyện Vân lên tỉnh thành, cô lời cảm ơn.
An Họa vội : "Đừng khách sáo thế! Sau chúng là hàng xóm, hàng xóm láng giềng giúp đỡ chút gì to tát ."
Bị An Họa từ chối như , Chu Thiến Linh nhất thời , tiếp tục cảm ơn ? Hay cứ theo An Họa, đừng khách sáo? Phải bây giờ...
An Họa sự lúng túng của cô , : "Hay thế , đợi định xong, chúng cùng chợ nấu cơm, hai nhà tụ tập một bữa, coi như ăn mừng tân gia?"
Chu Thiến Linh gật đầu lia lịa: "Được..."
Tuy nhiên, nấu nướng ở nhà mới, ít nhất cũng đợi hai ba hôm nữa mới dọn dẹp xong.
Trong thời gian , hàng xóm láng giềng tầng tầng đều đến chào hỏi, An Họa cũng nắm sơ qua những sống trong tòa nhà .
Đợi khi dọn dẹp xong xuôi, An Họa mua ít quà, lượt đến từng nhà thăm hỏi đáp lễ.
Đa đều nhiệt tình thiện, chỉ một cô gái trẻ sống ở tầng một, lúc khác thì lỗ mũi cứ hếch lên trời.
"Chị là mới chuyển đến ? Chồng chị cấp bậc gì? Ở bộ phận nào?"
Cô gái ôm một con mèo trắng, vuốt ve hỏi.
An Họa trả lời đơn giản: "Chồng là Phó quân đoàn trưởng Quân đoàn XX."
"Không ở cơ quan ? Quân đoàn chẳng khu gia thuộc riêng , chuyển đến đại viện quân khu?"
"Cấp sắp xếp." Thấy thăm hỏi xong, An Họa định về, "Không phiền cô nữa."
Cô gái gọi giật : "Chị hỏi xem tên là gì ?"
An Họa nhà là nhà Trưởng ban Hậu cần Vương, đoán cô gái thể là con gái ông Vương, nhưng cô toạc mà phối hợp hỏi: "Vậy cô tên là gì?"
" tên Lâm Lộ." Cô gái đắc ý hất cằm, "Chồng là Trưởng ban Hậu cần."
An Họa suýt rớt cằm.
Cô gái mặt trông cùng lắm mới ngoài hai mươi, mà đàn ông leo lên chức Trưởng ban Hậu cần quân khu thì ít nhất cũng 40 tuổi trở lên...
May mà cô buột miệng hỏi cô con gái ông Vương .
"Chào đồng chí Lâm Lộ, xin phép về ."
Lâm Lộ há miệng định gọi An Họa , nhưng nhất thời nghĩ nên gì, đành thôi.
An Họa bận rộn mấy ngày, cuối cùng cuộc sống cũng dần định.
Theo lời hẹn đó, cô rủ Chu Thiến Linh chợ mua thức ăn, hai gia đình xúm cùng nấu một bữa cơm.
Đàn ông hai nhà đều vắng mặt, nhưng bọn trẻ ríu rít nên khí cũng vui vẻ.