Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 222: Hắn hồi nhỏ cũng đâu có quậy phá như vậy
Cập nhật lúc: 2025-12-17 07:02:03
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Họa: "Ách... Các con chui từ miệng, cũng từ rốn, mà là từ một lối chuyên dụng khác, chỗ đó gọi là ống sinh, đợi các con lớn lên sẽ nó ở ."
Đoàn Đoàn phát hiện mà sai, bé thất vọng tràn trề: "Rốn dùng để sinh em bé ? Vậy nó mọc chúng để gì?"
An Họa: "Khi con còn trong bụng , một sợi dây nối liền con và với , sợi dây đó mọc ngay tại vị trí cái rốn của con, chuyên dùng để cung cấp dưỡng khí nè, chất dinh dưỡng nè, giúp các con phát triển thật đó. Còn hiện tại , cái rốn quả thực tác dụng thực tế gì lớn lắm."
Đoàn Đoàn: "Nói cách khác, rốn của là dùng để nối liền với bà ngoại khi còn ở trong bụng bà."
An Họa gật đầu: "Không sai."
Viên Viên hỏi: "Vậy ơi, Cạc Cạc rốn, sinh em bé kiểu gì?"
An Họa: "Vịt và giống , vịt dùng trứng để ấp vịt con... Giống như nhà bà Chu ấp gà con , các con từng thấy mà, vịt cũng ấp như thế."
Đoàn Đoàn: "Mẹ, thế cái cây sinh cây nhỏ?"
An Họa bắt đầu đau đầu, cô cũng cái gì cũng .
Đoàn Đoàn: "Mẹ, tại que diêm quẹt một cái là sinh lửa ?"
Viên Viên: "Lửa là do que diêm sinh hả?"
Đoàn Đoàn: "Thế ai sinh que diêm?"
An Họa cảm thấy đầu nổ tung, đầu nhắn cho An Trạch, bảo mấy cuốn sách phổ biến kiến thức khoa học mới .
"Tiêu Tư Tề, Tiêu Tư Tề!" Bên ngoài gọi tên cúng cơm của Viên Viên.
An Họa như vớ cọc cứu mạng, vội vàng với Viên Viên: "Mau, các bạn gọi con ngoài chơi kìa."
Viên Viên lập tức chạy tót ngoài, miệng còn quên ngoái bảo An Họa: "Mẹ, bạn học gọi con chơi, đến giờ cơm con sẽ về."
An Họa ừ một tiếng, vội vàng với Đoàn Đoàn: "Con cũng ngoài chơi cùng , chạy nhảy một chút mới cao lớn chứ."
Đoàn Đoàn lười biếng lắc đầu: "Cao bao nhiêu thì cao, cũng ... Mẹ, tại con sinh , tại c.h.ế.t ? C.h.ế.t thì ? Còn ở Trái Đất của chúng ? Mẹ ơi gặp c.h.ế.t bao giờ ? Trên đời rốt cuộc ma ? Ma sinh ma con ?"
"..." An Họa đột nhiên ôm bụng: "Tự dưng đau bụng quá, vệ sinh cái nhé."
Đoàn Đoàn lỉnh mất, bé một chống cằm, bầu trời ngoài cửa sổ, tự suy ngẫm về muôn vàn câu hỏi.
Viên Viên theo nhóm bạn nhỏ lớp Dục Hồng, cũng là đám nhóc cùng tuổi trong khu viện, một đám trẻ con chạy nhảy tưng bừng khắp khu gia thuộc.
Nơi nào chúng qua là bụi đất mù mịt nơi đó, các phụ thấy đều đường vòng.
Có đứa đề nghị: "Chúng chơi trò đ.á.n.h trận !"
Viên Viên là đầu tiên hưởng ứng: "Được! Chia hai phe, một bên là giặc, một bên là quân , tớ Tư lệnh bên phe !"
"Tớ đề nghị tớ Tư lệnh phe !"
Viên Viên: "Hay là chúng đ.á.n.h một trận, ai thắng đó !"
Đứa tuy là con trai, nhưng con trai tầm tuổi chắc khỏe hơn con gái cùng trang lứa, hơn nữa con vịt bên cạnh Viên Viên còn đang trừng mắt kìa.
"Được , thì ."
Viên Viên lập tức vui vẻ: "Vậy giờ bắt đầu tuyển quân, những còn , ai theo tớ thì lưng tớ, ai theo Dương Tiểu Quang thì lưng Dương Tiểu Quang."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chớp mắt một cái, đa bọn trẻ đều lưng Viên Viên.
Viên Viên đắc ý, nhân duyên của cô bé thật!
Dương Tiểu Quang phục: "Không , thể như thế, đều giặc nên chọn tớ, tớ chịu thiệt quá!"
Viên Viên nghĩ ngợi, cũng thấy như , lưng Dương Tiểu Quang chỉ lèo tèo hai mống, trận đ.á.n.h thế nào ? Lấy nhiều thắng ít, thắng cũng chẳng vẻ vang gì, cô bé mới thèm.
Viên Viên chỉ huy đám bạn nhỏ lưng : "Cậu, , , cả nữa, qua bên Dương Tiểu Quang giặc ."
Mấy đứa điểm danh đều vui: "Bọn tớ giặc , bọn tớ theo Tư lệnh Tiêu đ.á.n.h giặc cơ."
Viên Viên nghiêm mặt: "Đây là mệnh lệnh! Lần các giặc, đổi bọn họ giặc, luân phiên ."
"Vậy còn ?" Có đứa hỏi Viên Viên, "Cậu cũng giặc mới ."
Viên Viên ưỡn ngực: "Tớ là Tư lệnh, tất cả tớ! Tớ bảo ai giặc thì đó , nếu các phục thì đợi khi nào các lên Tư lệnh hẵng phục! Còn bây giờ, lệnh là !"
Mọi xong, ngẫm cũng thấy đúng, là lời Tư lệnh, thế là mấy đứa điểm danh đành lục tục sang phía Dương Tiểu Quang.
Có một đứa vẫn chịu : "Tư lệnh Tiêu, tớ là lính trung thành nhất của , tớ sang phe địch ! Cầu xin cho tớ theo bên cạnh !" Nói , bé còn dáng quỳ một chân xuống, chắp tay hành lễ với Viên Viên, vẻ mặt kiên trung bất khuất.
Viên Viên lập tức vui vẻ: "Vậy , Thẩm Hỉ Hoan, cứ theo bên cạnh tớ, phó quan cho tớ."
Thẩm Hỉ Hoan tít mắt dậy: "Đa tạ Tư lệnh!"
Viên Viên đeo khẩu s.ú.n.g gỗ ba cho, xông lên nhất, hô lớn: "Các em, xông lên cho !"
"Không , khi xung phong thổi kèn hiệu lệnh ."
"Tớ là lính kèn, để tớ thổi."
"Cậu thổi, để tớ."
"Tớ là Tư lệnh, tớ chỉ định, thổi kèn!"
Đứa bé chỉ định hớn hở chụm tay loa, giả vờ thổi kèn xung trận.
...
Mãi đến giờ cơm, đám nhóc lấm lem mới ai về nhà nấy.
Viên Viên mang theo đầy bụi đất về nhà, mặt mũi như con mèo mướp, còn kéo lê một chân, đường khập khiễng.
An Họa thấy mà hết hồn: "Làm thế ?"
Viên Viên vẻ mặt kiên nghị: "Không ạ, chỉ thương nhẹ thôi."
Mặt An Họa trắng bệch: "Thương ở ? Sao thương?"
Viên Viên đau đớn : "Bom đạn của giặc ném trúng bộ tư lệnh của con."
An Họa đang định xuống kiểm tra thì khựng ngay tức khắc.
Viên Viên: "Mẹ đừng lo, quân giặc chúng con tiêu diệt bộ, chúng con thắng lợi !"
An Họa xoay thẳng nhà: "Ăn cơm!"
Viên Viên chịu ăn, cứ khăng khăng thương, bắt quấn băng gạc cho, còn đòi đút cơm.
An Họa cầm đôi đũa trong tay mà suýt bẻ gãy, cái đồ nhỏ ...
Khâu Thục Thận vội vàng khuyên can: "Đừng nóng, từ từ , đừng đ.á.n.h con."
Cuối cùng vẫn là Tiêu Chính lên tiếng: "Viên Viên, nếu con thương nặng như thì cứ dưỡng thương cho , chuyện công tác đừng lo lắng quá, ba thấy Thẩm Hỉ Hoan nhà bên cạnh cũng đấy, để bé đó thế vị trí Tư lệnh của con ."
Viên Viên lập tức chân hết què, thương tích cũng lành hẳn, nhanh nhẹn leo lên ghế, ngoan ngoãn ngay ngắn: "Ba ơi con khỏi , con thể tự ăn cơm."
Cả nhà: "..."
Tiêu Chính cũng nhịn mà đau đầu nghiến răng hàm, hồi nhỏ cũng quậy phá kinh khủng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-222-han-hoi-nho-cung-dau-co-quay-pha-nhu-vay.html.]
Lúc Tiêu Chính thể ngờ , chuyện "quậy" hơn vẫn còn ở phía .
Cơm nước xong xuôi, Viên Viên lẽ do tiêu hao quá nhiều sức lực nên ngủ trưa một giấc, trong nhà hiếm hoi lắm mới yên tĩnh một lát.
Trong giấc mơ, Viên Viên bỗng nhiên một tràng âm thanh "chít chít" đ.á.n.h thức.
Mơ màng mở mắt, Viên Viên thấy một vật đen thui "vèo" một cái chạy vụt qua góc tường.
Viên Viên tỉnh hẳn, hai mắt như radar quét qua quét , cố gắng tìm thứ chạy qua mắt .
Đó hình như là một con chuột.
Viên Viên giống những đứa trẻ khác, nghĩ đến chuột, cô bé hề sợ hãi mà ngược còn thấy hưng phấn.
Cô giáo , chuột là một trong bốn loài gây hại, là tiêu diệt!
Cô bé tiêu diệt con chuột xa!
Viên Viên leo xuống giường, bò rạp xuống đất gầm giường, nhưng phát hiện chuột ở đó.
Bỗng nhiên, tai Viên Viên giật giật, cô bé theo tiếng "chít chít" tìm tới, nhanh phát hiện bóng dáng con chuột gầm bàn.
Viên Viên trái , vớ lấy cái vỉ đập ruồi, xua đuổi con chuột gầm bàn. Con chuột thấy động tĩnh thì hoảng loạn chạy trốn tứ tung.
Con chuột chạy bay biến qua chân Viên Viên, cô bé theo bản năng duỗi chân giẫm một cái, thế mà giẫm trúng thật.
"Ha ha!"
Viên Viên đắc ý, thò tay nắm lấy đuôi chuột, quật mạnh hai cái xuống đất thật nhanh.
Con chuột bất động, là ngất xỉu c.h.ế.t.
Chiêu là Viên Viên học từ Thạch Tiểu Quân, cô bé từng tận mắt thấy Thạch Tiểu Quân bắt chuột như . Anh Tiểu Quân còn bảo, động tác nhất định nhanh, chuẩn, độc, nếu con chuột giãy giụa mạnh, còn thể c.ắ.n một cái.
Viên Viên xách xác chuột ngoài, thấy ba đang xổm nhổ cỏ ở vườn rau.
Viên Viên kích động chạy tới: "Ba ơi , con tiêu diệt kẻ địch ."
Tiêu Chính theo phản xạ , một con chuột c.h.ế.t xuất hiện ngay mắt , cách cực gần, gần đến mức thể đếm rõ con chuột mấy cái râu mép.
Tiêu Chính lùi một bước.
Viên Viên sấn tới, giơ con chuột lên cao tranh công: "Ba, đây là con chuột con bắt đấy, con giỏi !"
Tiêu Chính lùi thêm một bước, cau mày con chuột trong tay con gái: "Con c.h.ế.t nó ? Sao con ..."
Tiêu Chính tìm từ ngữ nào để hình dung.
Lúc , An Họa từ trong nhà , thấy con chuột c.h.ế.t tay con gái thì lộ vẻ ghê tởm: "Chuột bẩn lắm, mang nhiều vi khuẩn, mau vứt , rửa tay ngay!"
Khâu Thục Thận và Vương Thải Yến tiếng cũng chạy xem.
Vương Thải Yến thán phục Viên Viên: "Đây là cháu bắt hả? Tay bắt luôn á?"
Khâu Thục Thận nhíu mày chặt c.h.ế.t: "Cô bé tí tuổi đầu, thể tay g.i.ế.c c.h.ế.t một con chuột chứ? Sao thể g.i.ế.c chuột..."
Có lẽ do cú sốc quá lớn, Khâu Thục Thận cứ lặp lặp câu đó.
Bây giờ tay g.i.ế.c chuột, lớn lên sợ thành "Trương Phi phiên bản nữ" ?
Tính nết giống ai chứ...
Khâu Thục Thận cạn lời con rể một cái.
An Họa với Tiêu Chính: "Đừng để con bé cứ cầm con chuột c.h.ế.t mãi thế, mau xử lý nó , em dám động ."
Tiêu Chính nuốt nước bọt, chạy tìm hai cành cây, kẹp xác chuột mang xử lý, đó dẫn Viên Viên rửa tay, nhân tiện cũng rửa tay sạch bong một lượt.
Viên Viên ba, thôi.
Tiêu Chính hỏi: "Sao thế?"
Viên Viên: "Ba ơi, ba sợ chuột ?"
Tiêu Chính quát khẽ: "Nói bậy, ba đến c.h.ế.t còn sợ, sợ chuột chứ?"
Viên Viên nghĩ cũng đúng, ba là thủ trưởng, chỉ huy quân đội đ.á.n.h giặc cơ mà, thể sợ chuột!
Tiêu Chính thở phào nhẹ nhõm, đầu bắt gặp ánh mắt của vợ.
An Họa : "Sao em cảm thấy cứ lạ lạ thế nào ?"
Tiêu Chính: "Anh á?"
An Họa nghi ngờ đ.á.n.h giá từ xuống , cuối cùng : "Chẳng lẽ sợ chuột thật ?"
Viên Viên thấy, lập tức bênh vực ba : "Ba mới sợ chuột , ba cái gì cũng sợ hết."
Tiêu Chính ho nhẹ một tiếng, đẩy An Họa trở về phòng ngủ, đóng cửa .
"Anh sợ chuột thật hả?" An Họa tò mò hỏi, "Sao sợ chuột ?"
Trong lòng An Họa, Tiêu Chính tuyệt đối là đàn ông đích thực, thể sợ cái thứ như chuột?
"Ha hả..." Tiêu Chính gượng hai tiếng, "Không sợ..."
"Thế là gì?"
"Là... chỉ là cảm thấy ghê tởm thôi."
"Đó là một biểu hiện của nỗi sợ còn gì."
Tiêu Chính thở dài, : "Hồi nhỏ sợ mấy thứ , hồi đó còn đào hang chuột, diệt gọn cả nhà chuột già trẻ lớn bé. mà ...
Hồi chiến tranh Triều Tiên, ban đầu quân của chúng phong tỏa, viện trợ lên . Có một trận đánh, bọn vây trong một hang núi, tiếp tế, chỉ thể bắt chuột mà ăn. Lúc chỉ sống sót nên cũng chẳng thấy gì.
Về quân Mỹ phát động chiến tranh vi trùng, thả xuống chuột, bọ chét, kiến... mang theo đủ loại virus. Đoàn trưởng của lúc đó chính là nhiễm dịch hạch mà hy sinh. Chậc, đó nhớ từng ăn bao nhiêu là chuột, lập tức nôn thốc nôn tháo. Từ đó về cứ thấy chuột là thấy ghê tởm, da gà nổi đầy cánh tay."
An Họa hiểu: "Anh thế chắc cũng coi là một dạng PTSD ."
Tiêu Chính: "Pi ti cái gì?"
An Họa: "Rối loạn căng thẳng sang chấn. Là khi kích thích bởi một sự kiện t.a.i n.ạ.n nào đó, khi gặp sự việc tương tự sẽ xuất hiện phản ứng căng thẳng. Anh chính là phản ứng căng thẳng với chuột, nhưng triệu chứng của tương đối nhẹ."
Tiêu Chính trầm mặc, đang nghĩ gì.
An Họa ôm lấy cánh tay , ngẩng đầu : "Không , để thấy chuột nữa, cả bọ chét kiến các kiểu côn trùng nhỏ đó nữa."
Tiêu Chính : "Cũng khoa trương thế , đường đầy kiến, ngày nào chẳng thấy, cũng thấy cả. Chỉ riêng chuột thì đúng là chút... Bà xã, em thấy chả đàn ông chút nào ? Em sẽ vì cái mà hết sùng bái chứ?"
An Họa: "Em sùng bái bao giờ?"
Tiêu Chính sốt ruột: "Anh thừa em sùng bái , ánh mắt em lên điều đó! Bà xã em yên tâm, trừ chuột , cái gì cũng sợ."
An Họa phì : "Biết , cái gì cũng sợ, là đàn ông nhất, em sùng bái nhất."
Tiêu Chính cúi hôn vợ một cái, bỗng nhiên , ánh mắt tràn đầy nhu tình và cảm động: "Em là nhất, thật sự đấy, đời ai hơn em."
Trừ vợ , còn ai thể dỗ dành gã đàn ông thô kệch như như dỗ trẻ con thế chứ?