Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 193: Hóa ra đàn ông lại dễ dỗ như vậy
Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:17:13
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thằng nhóc Thạch Tiểu Quân nuôi tóc dài gì thế? Anh thoạt còn tưởng con gái nhà ai."
Tiêu Chính còn cửa, giọng oang oang vọng .
Viên Viên ôm con vịt chạy đón cha.
Tiêu Chính : "Con gái cha khỏe thật đấy, con vịt cũng bốn năm cân (2-2.5kg), thế mà cũng ôm nổi."
Viên Viên cha , lấy hết sức bình sinh giơ con vịt lên cao hơn một chút.
Tiêu Chính thấy con gái đáng yêu quá, xổm xuống, áp mặt má con, âu yếm cọ cọ.
"Rửa tay ăn cơm thôi." An Họa gọi.
Tiêu Chính rửa tay xong tới, thấy Đoàn Đoàn đang leo lên ghế liền đưa tay đỡ con bé một cái.
Đoàn Đoàn bình tĩnh cảm ơn: "Cảm ơn cha."
Tiêu Chính giống như cọ má với Viên Viên, cũng ghé mặt định cọ con gái lớn, ai ngờ Đoàn Đoàn dùng bàn tay nhỏ đẩy : "Đừng ạ."
Tiêu Chính vẫn cứ sán gần, diễn vai ông bố bá đạo cưỡng chế yêu thương.
Đoàn Đoàn cũng nháo, bình tĩnh gãi gãi khuôn mặt râu cha đ.â.m ngứa ngáy.
Trên bàn cơm, Tiêu Chính nhắc tới Thạch Tiểu Quân: "Nó chuyện gì ?"
An Họa , kể cho Tiêu Chính nguyên nhân Thạch Tiểu Quân nuôi tóc dài.
Tiêu Chính: "..."
Khâu Thục Thận : "Thằng bé chắc lên cấp hai nhỉ? Con trai mới lớn yêu đương là mấy trò điên rồ lắm."
An Họa: "Nó bắt đầu điên rồ từ mấy năm ạ."
Khâu Thục Thận: "Cô bé tên Thanh Âm thì ? Đối xử với Thạch Tiểu Quân thế nào? Nếu hai đứa tâm đầu ý hợp thì cũng thể thành một đôi thanh mai trúc mã đấy chứ."
An Họa lắc đầu: "Con rõ lắm. Thanh Âm lớn hơn Tiểu Quân hai tuổi, tuy hai đứa còn là trẻ con nhưng tâm trí vẫn trưởng thành, con thấy mà, thế nào còn khó lắm."
Tiêu Chính chút thất thần.
An Họa gọi : "Nghĩ gì thế? Ăn cơm ."
Tiêu Chính cầm cái màn thầu c.ắ.n một miếng, vẫn lơ đễnh.
An Họa trêu chọc: "Chẳng lẽ cũng cô thanh mai trúc mã nào, đang đây nhớ nhung cô ?"
Tiêu Chính An Họa.
An Họa nheo mắt : "Em đoán trúng hả? Năm đó về quê khai với em là thanh mai trúc mã nào mà, lừa em hả?"
Tiêu Chính hì hì: "Càng ngày càng hung dữ nha."
An Họa đặt đũa xuống, ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình cái kìm.
Tiêu Chính thấy thế lập tức nghiêm chỉnh : "Không , gì thanh mai trúc mã nào! Vừa đang nghĩ, nếu gặp em ở độ tuổi của Thạch Tiểu Quân, e là cũng em cho mê đầu óc, nuôi tóc dài là gì? Dỡ nhà cho em cũng dám ."
An Họa phì , lườm một cái: "Ngốc thế, dỡ nhà thì còn ở nữa ?"
Khâu Thục Thận đang ăn cơm, đột nhiên con gái con rể thồn cho một họng "cơm chó", nhịn ho khan một tiếng, nhắc nhở hai đây là bàn ăn, phòng ngủ của vợ chồng son.
Đông Đông bóc mẽ cha: "Cha, nhà ở quê của cha là nhà gạch mộc cũ nát, sẽ cần ."
Tiêu Chính con trai chọc trúng tim đen: "Ăn cơm ăn cơm, ăn ngủ , đây là ông ngoại dạy, quên ?"
Đông Đông cúi đầu tiếp tục gặm màn thầu.
An Họa thấy chồng phục, nhỏ giọng an ủi : "Nhà nát quan trọng, quan trọng là tấm lòng của ."
Tiêu Chính lên tinh thần, mắt sáng long lanh hỏi An Họa: "Vậy nếu chỉ hai gian nhà nát, em còn nguyện ý gả cho ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-193-hoa-ra-dan-ong-lai-de-do-nhu-vay.html.]
An Họa cạn lời. Chưa đến nguyện ý gả , nếu Tiêu Chính chỉ là một trai nghèo cả đời quanh quẩn ở nông thôn thì còn chẳng cơ hội quen cô, giả thiết căn bản vô nghĩa.
ngoài miệng An Họa vẫn dỗ dành: "Đương nhiên nguyện ý, em coi trọng con là chính, những thứ khác quan trọng." Dù lời ý cũng chẳng mất tiền.
Tiêu Chính lập tức sướng rơn, trong lòng ngọt như mật. Nếu đang ở bàn ăn, chắc chắn sẽ bế bổng vợ lên hôn chùn chụt mấy cái.
Nén sự hưng phấn kích động trong lòng, Tiêu Chính : "Vợ, việc trong nhà đều do em chủ, cái gì cũng em."
Lúc Tiêu Chính hận thể m.ó.c t.i.m gan cho vợ xem, lời tự nhiên cũng là phát từ tận đáy lòng.
Khâu Thục Thận nhấc mí mắt liếc một cái, lặng lẽ cụp xuống.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Vương Thải Yến cũng âm thầm tắc lưỡi, hóa đàn ông dễ lừa như ! Mẹ kế cô bé cũng dỗ dành cha cô bé như thế ? Thảo nào cha cô bé chuyện gì cũng bà răm rắp!
"Thật sự đều em?" An Họa hỏi .
"Đương nhiên!"
"Vậy lúc ăn màn thầu đừng chép miệng nữa."
Thực Tiêu Chính hiện tại sửa đổi nhiều, bình thường ăn cơm cơ bản phát tiếng, chỉ lúc ăn màn thầu là nhịn chép miệng, cũng vì .
An Họa chỉ Vương Thải Yến : "Người Thải Yến đến nhà một tháng sửa thói quen , em bao nhiêu năm nay mà vẫn chứng nào tật nấy."
Tiêu Chính cảm thấy vợ dạy dỗ mặt là mất mặt, vội vàng đảm bảo: "Anh chép miệng nữa... Nếu thực sự , ăn màn thầu nữa, chuyển sang ăn cơm tẻ, cơm tẻ ngon hơn màn thầu nhiều." Nói xong, lấy lòng với An Họa.
An Họa dịu dàng gắp cho một miếng thịt kho tàu.
"Chú Ba thím Ba." Tiếng dứt thì Tiêu Tiểu Thúy bước nhanh phòng.
Tiêu Chính cô ả: "Cháu đến gì? Có việc ?"
An Họa hỏi: "Ăn cơm ?"
Vương Thải Yến dậy, chờ An Họa lệnh để xuống bếp lấy thêm bát đũa cho Tiêu Tiểu Thúy.
Tiêu Tiểu Thúy hì hì: "Cháu ăn , cháu đến để báo cho chú thím một tin vui, cháu t.h.a.i ."
Khâu Thục Thận : "Ái chà, đây là chuyện , bao lâu ?"
Tiêu Tiểu Thúy xoa cái bụng phẳng lì, vẻ mặt hiền dịu hơn hẳn khi: "Chưa hai tháng ạ, nhưng đứa bé hành ghê lắm, cháu ăn gì cũng nôn."
Khâu Thục Thận : "Giống hệt thím cháu hồi m.a.n.g t.h.a.i song sinh, cháu ngày thường chú ý chút, ăn gì thì mua mà ăn, đừng để bản chịu thiệt."
Tiêu Tiểu Thúy gật đầu lia lịa: "Cháu chắc chắn để thiệt thòi . Bây giờ cháu chỉ thích ăn chua, bảo 'chua trai cay gái', cháu đoán cháu m.a.n.g t.h.a.i con trai ."
Tiêu Tiểu Thúy vài câu đòi : "Cháu còn sang chỗ cô cô nữa, báo tin vui cho cô ."
Tiêu Chính nhíu mày: "Cháu sang phiền cô cháu gì? Cháu m.a.n.g t.h.a.i liên quan gì đến cô mà thông báo."
Tiêu Tiểu Thúy hiểu ý chứ, Cảnh Bưu ghét cô ả mặt, thế mà cô ả cứ sán .
Tiêu Tiểu Thúy đó, chú Ba xong thì ngoan ngoãn , nhưng khỏi cửa liền thẳng về phía nhà Tiêu Phương Phương.
Thật cô ả cũng tại , ở quê cô ả luôn so bì với Tiêu Phương Phương, nhưng từ khi kết hôn lên thành phố thì cảm giác đó biến mất.
Hơn nữa hiện tại bên cạnh Tiêu Tiểu Thúy nào khác, chỉ chú Ba và cô cô, tự nhiên cô ả thiết với họ.
Thêm chuyện Tiêu Phương Phương khó sinh , sự áy náy trong lòng Tiêu Tiểu Thúy hề phai nhạt theo thời gian, tình cảm của cô ả đối với Tiêu Phương Phương cũng vì thế mà phức tạp hơn.
Những yếu tố cộng khiến cho Tiêu Tiểu Thúy dù rõ thiết với , cô ả vẫn mặt dày sán đến.
Cô ả hy vọng lâu ngày dài tháng thể trở thành họ hàng qua bình thường với gia đình cô dượng và chú thím Ba.
Tiêu Tiểu Thúy đến nhà Tiêu Phương Phương, từ xa thấy Tiểu Bình An hơn một tuổi đang ngưỡng cửa, một cô gái lớn đang xổm mặt bé, cầm kẹo dụ dỗ: "Nào, sủa một tiếng gâu gâu , chị cho em một viên kẹo."
Tiêu Tiểu Thúy nhận cô gái , là cháu gái của dượng, Hà Xuân Hoa.
Tiểu Bình An ngày thường đồ ăn vặt phong phú lắm, căn bản thiếu kẹo ăn, Hà Xuân Hoa liền lắc đầu.
Hà Xuân Hoa bĩu môi: "Người thì bé tí mà mắt cao phết nhỉ, cho mày hai viên, sủa !"