Chương 577. -
 
----
“Nam minh tinh nổi tiếng hai mươi năm, chỉ  dùng năm triệu mua đứt dưa sụp nhà ? Có  quá rẻ ?”
Hai mắt Vu Thái Nhiên và đội trưởng an ninh sáng lên.
Muốn tiền, đúng là thú vị!
Đội trưởng an ninh phất phất tay, thủ hạ mở khóa càng mạnh thêm.
“Một chục triệu!”
Vu Thái Nhiên giả vờ tăng giá :
“Cái giá  đủ để mua đứt tin tức   chứ?     nghề ,  cả đời cũng  kiếm  nhiều tiền như !
Mười triệu, chúng  biến chiến tranh thành ngọc ngà,  cũng mua một cái vững vàng, như thế nào?”
Người trong phòng đột nhiên , tiếng  xen lẫn   lấy từ   tiếng dòng điện,    chút thấm :
“Vu Thái Nhiên, một chục triệu, thật sự để ông  thể mua một cái vững vàng ?”
DTV
Vu Thái Nhiên dừng , đòi tiền thì  tiền, vì  đột nhiên  đến một vấn đề cao thâm như ?
Trên đời  còn  lúc nào xin tiền    ? Nếu , chỉ  thể   đủ nhiều tiền để cho mà thôi!
Đột nhiên, khóa cửa truyền đến một tiếng rầm rầm  nhẹ, nhân viên an ninh  cởi khóa!
Vu Thái Nhiên kiềm ép kích động trong lòng:
“… Nếu  cảm thấy một chục triệu  đủ,   thể đưa hai chục triệu... Hai chục triệu mua tin tức trong tay của , để chính  yên , đủ  đó!”
Vu Thái Nhiên tiếp tục lừa gạt  trong phòng nghỉ.
Bên ngoài phòng nghỉ, tất cả    chuẩn  , ánh mắt sáng ngời  chằm chằm cửa phòng nghỉ, lấy thế chờ phát động.
“Anh để  suy nghĩ một chút...” Người trong phòng  .
Suy nghĩ?
Vu Thái Nhiên trong lòng  lạnh, dám chụp lén tư liệu đen của , còn  ý đồ  tống tiền , ông đây  cho   gặp Diêm Vương   lắm ! Còn  suy nghĩ?! Nằm mơ !
Ra lệnh với đội trưởng an ninh một tiếng, “Loảng xoảng” một tiếng, nhân viên an ninh phá cửa phòng nghỉ!
Mọi  vọt  trong phòng nghỉ, đắc ý  thôi.
Một giây ,  thấy một  đàn ông mặc áo khoác  ở mép cửa sổ đang mở rộng cửa phòng nghỉ,  chút do dự nhảy xuống!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-anh-de-la-paparazzi/chuong-577.html.]
Mọi  trợn tròn mắt, lập tức vọt tới mép cửa sổ ——
Tòa nhà ba tầng, vốn cũng  tính là cao.
 đây là sân vận động, mỗi tầng cao hơn nhiều so với nhà ở bình thường. Nhất là phòng nghỉ ba tầng của bọn họ, cách mặt đất gần hai mươi mét!
Cách xa mặt đất hai mươi mét chỉ  thể  thấy  đàn ông   mặt đất, đầu óc   đụng  xi măng  mặt đất, chung quanh đầu đều là vết m.á.u như mực, đầu óc là một đống m.á.u thịt mơ hồ.
Tám phần trăm là  chết.
Vu Thái Nhiên cảm giác trong lòng  “lộp bộp” một tiếng, trong đầu  giống như nổ tung, một mảnh trống rỗng.
Các nhân viên an ninh  theo ông  cũng  tiêu hóa  chuyện  mắt.
Tất cả   đều là nhân viên  công bình thường, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là bảo vệ  thể của khách hàng mà thôi, cũng  từng thấy qua nhiệm vụ nào  m.á.u cả!
 mà chỉ vì chụp lén  phát hiện mà  đến nỗi  tìm cái c.h.ế.t ?
Nghĩ tới nghĩ lui, đội trưởng an ninh và Vu Thái Nhiên càng  khuynh hướng là khi phòng nghỉ  hất văng , paparazzi nhất thời hoảng hốt,  trèo cửa sổ chạy trốn từ bên ngoài, kết quả ngã chết.
“Là tự   ngã chết...”
Vu Thái Nhiên lẩm bẩm : “Không liên quan gì đến ,  liên quan đến  cả...”
 , bọn họ cũng  ép buộc paparazzi ,   c.h.ế.t thì liên quan gì đến bọn họ!
Đã vượt qua nhiều năm sóng gió trong giới giải trí, Vu Thái Nhiên nhanh chóng điều chỉnh tâm tình:
“Mọi  đều  thấy là tự   ngã xuống,   liên quan gì đến  cả!”
Đội trưởng an ninh cũng gật gật đầu: “Chuyện  chỉ  thể là ngoài ý !”
“Buổi biểu diễn sắp bắt đầu...   về sân khấu ...”
Vu Thái Nhiên lau mồ hôi  trán:
“Giao bên   cho ! Trước khi buổi biểu diễn kết thúc,  để bất kỳ ai phát hiện  chuyện !”
Vu Thái Nhiên đang định   sân khấu.
Đột nhiên một nhân viên an ninh hỏi: “Không gọi 120 ?”
Vu Thái Nhiên dừng .
Nếu ông  gọi 120, buổi biểu diễn của ông  sẽ toi đời.
Vẻ mặt Vu Thái Nhiên lạnh lùng, sửa  trang phục của .
“Chuyện hôm nay,  một paparazzi lẻn  hậu trường chụp lén , kết quả  các  phát hiện. Cậu  tìm kiếm   khắp nơi để   giao  video  lén, nhưng    vô tình tự rơi xuống tầng.
Đến khi các  phát hiện    thì    chết.”
“Chờ cảnh sát tới, cứ  như  cho bọn họ .”