Chương 314. -
 
-----
 ngay khi  Mạc  xem video, trong nháy mắt chị Trương và hai nhân viên bảo vệ  tới chỗ hai  họ.
Bảo vệ nhanh chóng khống chế Tiểu Trần, mà chị Trương  tủm tỉm  bên cạnh  Mạc, chặn tầm mắt  Mạc  Tiểu Trần.
"Dì Mạc,  mới  thấy một video  , chúng  cùng xem !"
Chị Trương đưa điện thoại di động của  cho  Mạc,  Mạc     chuyện gì  xảy , đeo kính hoa cũ,  màn hình nhỏ.
DTV
Trên màn hình, là một tập hợp các video của clip của một Trạm tỷ.
Bên trong  nhân viên bán hàng bình thường, tiểu khất cái cả  lầy lội,  mang gạch trong công trường...
Cũng  tiên tôn tiên giới cao cao tại thượng, thống soái quân đội hô bách ứng, tổng tài bá đạo  trai...
Mỗi một khung hình trong tập hợp, mỗi một bức tranh, đều là nhân vật nhỏ trong vai khách của Mạc Vân Thiên.
Vài giây thoáng cái mà lắc qua ống kính mơ hồ, dần dần đến vai phụ đa vị trí HD...
Mẹ Mạc vốn còn  chút đờ , bộ dáng ngốc nghếch.
  những video đó, ánh mắt bà tập trung , hốc mắt đỏ lên, đôi mắt đầy nước mắt.
Đến khi xem xong  bộ video, khóe miệng  Mạc cong lên, nở một nụ  hiền từ.
Cho dù chìm sâu trong vũng bùn,   cũng  từng học thói .
Anh    việc chăm chỉ để sống.
Anh   ưu tú, mặc dù nghèo túng đến mức , nhưng cũng  bao giờ  đổi bản tính của .
Hết video cuối cùng, Hạ Trừng Trừng để  một câu.
“Cho dù   một đêm tối tăm thế nào thì cuối cùng bình minh cũng sẽ xuất hiện   nữa thôi.”
Một chiếc xe máy đang đậu bên ngoài một khách sạn ở Giang Thành.
Đàm Duy Nhạc mặc bộ đồ màu vàng, mái tóc  dài che  khuôn mặt nhỏ nhắn  tuấn,  sơ qua  một chút u ám.
Anh   ở cửa khách sạn thật lâu, nhưng        .
Đột nhiên, một cô bé chạy đến, khi  ngang qua Đàm Duy Nhạc, bộp một tiếng ngã xuống đất!
Đàm Duy Nhạc tiến lên đỡ cô bé dậy:
"Cô gái nhỏ ,   thương chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-anh-de-la-paparazzi/chuong-314.html.]
Cô bé gào : "Hức hức... Chân  thương , đau quá! Đau quá!"
Đàm Duy Nhạc chú ý tới đầu gối của cô bé  mài mòn một mảng, m.á.u tươi túa .
Anh  móc  một miếng dán vết thương từ trong túi:
"Để chú giúp cháu cầm máu, sẽ hết đau nhanh thôi."
Anh  cúi xuống, thổi  đầu gối cô bé,  đó cẩn thận dán miếng dán vết thương cho cô bé.
Vốn dĩ cô bé còn đang  nức nở, nhưng để ý đến đôi mắt màu nâu sẫm  mái tóc dài của Đàm Duy Nhạc.
Cái mũi nhỏ nhắn của cô bé co , trong giây lát  đôi mắt  hấp dẫn:
"Anh ,  kĩ thì    trai nha!"
Động tác dán miếng dán của Đàm Duy Nhạc chậm .
Đã lâu lắm ,   ai  với   điều đó nữa.
Khuôn mặt ảm đạm quanh năm của Đàm Duy Nhạc nở  một nụ  dịu dàng:
"Bé cũng  xinh."
Anh  đang  đỡ cô bé nhỏ  dậy, đột nhiên  một  phụ nữ từ bên cạnh chạy , ôm lấy cô gái nhỏ:
"Cậu là ai! Tại   tiếp cận con gái !"
Người phụ nữ  chằm chằm Đàm Duy Nhạc, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Đàm Duy Nhạc im lặng, đối mặt với ánh mắt ghét bỏ như ,    quen .
Cô gái nhỏ rụt rè kéo vạt áo của  :
"Mẹ ,  trai  là  ,     còn thổi vết thương giúp con đấy!"
Cô bé , chỉ  đầu gối   dán băng của .
 sự cảnh giác   phụ nữ  hề giảm bớt, ngược  còn ôm cô gái nhỏ càng chặt hơn:
"Làm gì   nào  bụng như ? Chắc chắn  âm mưu khác! Sau  con chú ý một chút cho !"
Đàm Duy Nhạc yên lặng đội mũ cầm tay của ,  giải thích, chỉ xoay  chuẩn  rời .
  lúc , một  phụ nữ trung niên từ khách sạn  ,  xung quanh,  thấy Đàm Duy Nhạc đang tranh chấp bên , ánh mắt sáng rực, vội vàng nghênh đón.
"Tiểu Nhạc! Con tới  !"
Người phụ nữ trung niên bước tới bên cạnh Đàm Duy Nhạc.
Khi  thấy Đàm Duy Nhạc, bà cũng chú ý tới hai  con bên cạnh Đàm Duy Nhạc, vẻ mặt kinh ngạc:
"Vương Phương? Cháu và Tâm cũng đến ?