Vợ Ảnh đế là Paparazzi - Chương 300
Cập nhật lúc: 2024-07-31 20:50:21
Lượt xem: 227
Chương 300. -
----
Hành động của một người chắc chắn sẽ để lại dấu vết trên thế giới này.
DTV
Nếu cô ấy giả vờ, sẽ có dấu vết cô ấy giả vờ.
Nếu đó là sự thật, cũng có thể có bằng chứng để chứng minh giúp cô ấy.
Giấu được nhất thời, nhưng mà, không giấu được cả đời.
Trợ lý Chu nhanh chóng điều động Phó Dương Vinh và đoàn IT hỗ trợ điều tra quá khứ của Lâm Tiêu.
Chỉ là còn chưa kịp truyền tư liệu cho Hạ Trừng Trừng, khách sạn bên này lại xảy ra chuyện.
Lúc đám người Hạ Trừng Trừng chạy tới phòng Lâm Tiêu, nhìn thấy Lâm Tiêu quần áo xập xệch, núp ở góc lạnh run rẩy, mà Mạc Vân Thiên cũng quần áo xập xệch, nằm ở bên giường Lâm Tiêu.
Hai nhân viên bảo vệ chạy tới, mắt đều trợn tròn.
Bọn họ rõ ràng chỉ là đi ra ngoài ăn cơm tối, làm sao có thể có biến cố lớn như vậy!
Lâm Tiêu cuộn mình ở một góc, trên da thịt trắng nõn tràn đầy dấu đỏ loang lổ, làm cho người ta giật mình tỉnh giấc.
Mạnh Như Yên nhất thời lỡ lời, lẩm bẩm nói.
“… Tối hôm qua lẻn vào phòng Lâm Tiêu rõ ràng không phải Mạc...”
Cô ấy còn chưa nói xong, Hạ Trừng Trừng vội vàng túm lấy tay cô ấy.
Lúc này Mạnh Như Yên mới phục hồi tinh thần, ngậm miệng lại.
Tất cả mọi người còn khiếp sợ, Hạ Trừng Trừng nhanh chóng cởi áo khoác, khoác lên người Lâm Tiêu.
Nếu nói, tối qua là dâm ô.
Vậy hôm nay chính là định hãm hiếp!
Đám người đạo diễn Đường đi tới phòng Lâm Tiêu, nhìn thấy một màn này, khiếp sợ không thôi.
Tiếu Kế là người đầu tiên xông lên, không khỏi nói đánh Mạc Vân Thiên một quyền!
“Mạc Vân Thiên! Mày là tên cặn bã!”
Mạc Vân Thiên bị đánh chảy máu, lảo đảo vài bước.
“Tôi không nhớ rõ...”
Anh ta thì thầm: “Tôi thật sự không nhớ rõ...”
“Cậu cho rằng một câu không nhớ rõ là có thể thoát khỏi sao?”
Tiếu Kế tê tâm liệt phế gào thét:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-anh-de-la-paparazzi/chuong-300.html.]
“Tiêu Tiêu che chở cậu như vậy! Cậu đúng là một tên khốn nạn mà!”
Nói xong, Tiếu Kế lại đánh Mạc Vân Thiên hai quyền!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Vân Thiên xanh một khối tím một khối.
Ngay cả chính anh ta cũng mơ mơ, không ngừng lặp đi lặp lại những lời giống nhau:
“Tôi không nhớ rõ. Tôi thật sự không nhớ rõ...”
Tiếu Kế còn muốn đánh Mạc Vân Thiên, lại bị Dịch Trạch Khải ngăn lại:
“Tiếu Kế, nếu đánh nữa sẽ g.i.ế.c mạng người đó!”
Tiếu Kế không cách nào vung quyền, chỉ có thể tức giận “cạch” một tiếng, một ngụm nước bọt phun lên người Mạc Vân Thiên.
Sau đó anh ta nhìn Lâm Tiêu cuộn mình trong n.g.ự.c Hạ Hạ và Mạnh Như Yên, đau lòng không thôi. Nếu như ngày hôm qua bọn họ có thể bắt được Mạc Vân Thiên, vậy hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Quản lý khách sạn tiến lên một bước:
“Chúng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát nói, bởi vì cầu còn chưa khơi thông xong, cảnh sát nhanh nhất 7 giờ tối mai có thể đến.”
Quản lý khách sạn lại nhìn về phía Mạc Vân Thiên:
“Trong khoảng thời gian này, sẽ do bảo vệ khách sạn chúng tôi sẽ canh giữ Mạc tiên sinh 24 giờ, không cho anh ấy đi bất cứ nơi nào.
Đợi đến khi cảnh sát đến khách sạn, chúng tôi lập tức tiến hành bàn giao.”
Các thành viên trong đoàn làm phim đều khinh thường hành vi của Mạc Vân Thiên, giận dữ mắng vài câu.
Sau đó, bảo vệ khách sạn đề nghị áp giải Mạc Vân Thiên, mọi người chỉ có thể rời đi.
Vừa rời khỏi phòng Lâm Tiêu, Mạnh Như Yên liền kéo Hạ Trừng Trừng đến một góc hành lang dài lầu bảy, muốn nói lại thôi:
“Tối hôm qua lẻn vào phòng Lâm Tiêu hoàn toàn không phải Mạc Vân Thiên! Sao hôm nay anh ấy có thể...”
Hạ Trừng Trừng trầm mặc nửa giây:
“Cô có thể xác định một trăm phần trăm tối hôm qua Mạc Vân Thiên không đến chỗ Lâm Tiêu sao?”
“Đương nhiên!”
Giọng nói Mạnh Như Yên chắc chắn:
“Tôi và Mạc Vân Thiên cùng nhau nghe được Lâm Tiêu thét chói tai, cho nên tối hôm qua anh ấy tuyệt đối không có khả năng dâm ô Lâm Tiêu!”
Nhưng, tối nay... Chứng cớ xác thực, ai cũng không thể cam đoan Mạc Vân Thiên vô tội.
Mạnh Như Yên nhịn không được nhìn căn phòng mà Mạc Vân Thiên đang giam giữ ở cuối hành lang dài.
Hôm qua rõ ràng cười sảng khoái như vậy sao hôm nay có thể đột nhiên làm loại chuyện này đây?
Hạ Trừng Trừng trầm mặc.
Cô cũng không thể hiểu được.