Chương 117. -
 
Cuối cùng hai  kết thúc cảm khái,  hổ thẹn với chính , cũng cảm thán một câu vẫn còn quá trẻ nha!
Bây giờ chuyển sang một tiểu thịt tươi   trai  trẻ trung,  năng lực sáng tạo,  thơm ngon hơn ?"
Tề Bách đang cảm thấy  hoảng hốt.
- Cách đây vài giờ,   và Kim Nhất Phàm   một trận solo.
Mỗi khi Kim Nhất Phàm hát thêm một bài,    hoảng hốt thêm một chút,  khi hơn một trăm bài nhạc xuất hiện, Tề Bách    choáng lên.
Trong nháy mắt, trong đầu   chỉ còn  hai chữ "xong ".
. . .
Tề Bách    thể nhàn nhã ăn bữa cơm,     dày  thoải mái  vội vàng trở về phòng .
Dọc đường    cảm giác nhân viên xung quanh và các khách mời khác đều đang  , ánh mắt  tò mò,  khó hiểu, cũng  sự khinh miệt mà trào phúng.
Họ   ? Nhất định bọn họ  chuyện Kim Nhất Phàm  chép   vấn đề!
Tề Bách  mới là ca sĩ gốc thực sự! Làm   thể so sánh với kim Nhất Phàm đạo nhái ?
Sau đêm nay, còn ai tin rằng Kim Nhất Phàm  chép  ? Còn  thể tin... "Truy Mộng" là   ? Tề Bách càng nghĩ càng hoảng hốt c.h.ế.t lặng, bất an  tới  lui trong phòng.
Bắp chân run rẩy, áo sơ mi trắng     mồ hôi lạnh thấm ướt.
Mạnh Hạo lập tức từ cửa thôn chạy  trấn an Tề Bách.
Khi battle kết thúc, danh tiếng của Tề Bách vẫn  sụp đổ, nhưng đại đa   qua đường   còn tin chuyện Kim Nhất Phàm  chép.
Thế nhưng bọn họ tuyệt đối  ngờ,   tuyển thủ "Cuộc thi ca sĩ gốc"  thứ nhất đến trợ giúp Kim Nhất Phàm!
Rõ ràng  qua sáu năm mà  bọn họ vẫn còn nhớ rõ ràng như !
「Đều là giả! Đều là giả!"
Tinh thần Tề Bách gần đến bờ vực sụp đổ, điên cuồng đập đồ trang trí trong phòng, mảnh ly gốm vỡ vụn rơi đầy  sàn.
Anh tỉnh táo  !
Mạnh Hạo khuyên bảo, ít nhất...
Không  bằng chứng!
Những nhân chứng    thể đều là do Thiên Thịnh tìm tới!
Mẫu đăng ký và biển  cũng là các sản phẩm giả!
Không đủ để chứng minh!
「Anh     chép! Vậy thì sợ cái gì!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-anh-de-la-paparazzi/chuong-117.html.]
Cuối cùng, Mạnh Hạo hét  mặt Tề Bách.
Tề Bách   câu  đột nhiên dừng .
Anh  ngước mắt lên  Mạnh Hạo, đôi mắt hung tàn như rắn độc bò  từ địa ngục.
Mạnh Hạo giật , mở to mắt.
"Tề Bách,  đừng  là... Truy Mộng thật sự là tác phẩm  chép?!"
Mạnh Hạo nắm chặt bả vai Tề Bách, run rẩy .
"Tề Bách, chuyện   thể náo động nữa!"
Ánh mắt Tề Bách trốn tránh, do dự một hồi lâu mới đáp    chép!
Mạnh Hạo,  tin ! Là Tạ Tri Hành! Là Thiên Thịnh!
Họ đoàn kết  để gài bẫy !
Chúng    việc cùng  trong sáu năm!
Làm  mà   thể  chép?
DTV
Anh  đúng ?!
Mạnh Hạo  giật , bừng tỉnh nhớ tới năm năm  khi Tề Bách lấy  bài hát "Truy Mộng",  liền cảm thấy kinh ngạc, ca sĩ  nhất định  thể nổ danh trong làng nhạc Hoa ngữ!
Sau đó Tề Bách cũng luôn  một bài hát đột phá nữa nhưng quả thật   bài nào vượt qua "Truy Mộng".
Yết hầu Mạnh Hạo lăn lên lăn xuống, nuốt nước bọt.
Anh  trả lời Tề Bách mà ngơ ngác   giường.
Tề Bách còn đang lải nhải, Mạnh Hạo máy móc trả lời bộ phận quan hệ công chúng của truyền thông Vạn Thịnh, bảo bọn họ tận lực loại bỏ hot search,  đó dẫn dắt fan và  qua đường cho rằng những tuyển thủ  đều là diễn viên.
Trong khi đó thì theo dõi dư luận  mạng.
Mạnh Hạo bỗng  thấy bài weibo thoát fan của Trích Tinh.
Trích Tinh là fan lớn của Tề Bách, cô thường xuyên đón hoặc tham gia các buổi hòa nhạc và show giải trí của Tề Bách.
Mạnh Khiết quen  với Trích Tinh, hai  còn cùng  ăn cơm.
Mạnh Hạo  thấy tấm biển   Weibo của Trích Tinh, đột nhiên  cảm thấy chói mắt, đồng tử như mất tiêu cự.
Bên ngoài  tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý đạo diễn lúc  gọi bọn họ trở về đang  ở cửa.
Cậu  bối rối, lo lắng .
"Tề lão sư, Mạnh lão sư, hiện tại  nhiều phóng viên từ Giang Thành chạy tới, nếu hai   sớm rời , chỉ sợ   !"
Dưa lớn như , các phóng viên đương nhiên  chạy tới đuổi theo phỏng vấn!
Mạnh Hạo cũng hiểu  mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúc  vắt óc nghĩ  đối sách tuyệt đối  hơn  đối mặt với phóng viên.