Vĩnh Lạc Công Chúa - 56
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:41:46
Lượt xem: 188
“Chàng có!” Nhắc đến chuyện này ta lại thấy bực: “Chàng có nhớ không, lúc đó chúng ta ở nhà Dương bà bà, ta hỏi chàng thích cô nương như thế nào, chàng nói chàng thích những cô nương biết lễ nghĩa, thấu hiểu lòng người. Ta đã buồn mất một thời gian dài đấy.”
Phó Cẩm Vân “à” một tiếng, nói: “Chẳng trách mấy ngày đó nàng cứ hờ hững với ta.”
Ta thầm nghĩ, huynh còn biết là ta không muốn để ý đến huynh à. Ta đang định tiếp tục tố cáo chàng, để chàng biết chàng đã quá đáng như thế nào, thì chàng chợt ôm lấy ta.
“Hóa ra lúc đó nàng đã thích ta rồi.”
Ta ôm lại chàng, lầm bầm: “Ừm.”
Lại ngẩng đầu hỏi chàng: “Vậy còn chàng, chàng thích ta từ khi nào?”
“Không biết.” Chàng cúi đầu, trán chạm vào trán ta: “Khi ta nhận ra, thì thấy đã rất lâu rồi.”
Chúng ta nhìn nhau, gần đến mức ta có thể thấy hàng mi dài của chàng càng lúc càng gần. Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Chàng và Lâm Tố là chuyện gì vậy?” Đây chính là lúc ta tính sổ.
Phó Cẩm Vân khựng lại một chút, lùi về sau, giọng nói mang theo sự bất lực sâu sắc: “Còn tưởng nàng sẽ không hỏi ta.”
“Ta chỉ hỏi vu vơ thôi.” Ta cố tình nói một cách nhẹ nhàng, nhưng thực ra trong lòng ta rất chua xót, cứ nghĩ đến việc chàng thật sự có một đoạn tình cảm với nàng ấy, ta lại cảm thấy khó chịu, thà rằng không biết còn hơn: “Có phải là điều ta muốn nghe không? Nếu không thì đừng nói nữa.”
Chàng nhìn ta với vẻ buồn cười, đưa tay xoa đầu ta: “Không đâu, chỉ là ta muốn có được một thứ từ nàng ấy.”
“Có được rồi sao?”
“Sao không hỏi ta đó là thứ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vinh-lac-cong-chua/56.html.]
Ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chỉ cần không phải muốn có được nàng ấy thì tốt rồi. Bèn đáp: “Ta quan tâm đến kết quả hơn.”
“Có được rồi sao?” Ta truy hỏi chàng.
Chàng không trả lời trực tiếp, nhìn mặt hồ nói: “Sau đó ta phát hiện ra có thứ quan trọng hơn.”
“Vậy huynh có được nó chưa?” Ta vẫn rất tò mò.
Chàng: “Đã không còn quan trọng nữa, thì không cần phải có được nữa.”
“Vậy nghĩa là, không có được?”
Phó Cẩm Vân im lặng một lát, rồi nói: “Nàng quả thật rất coi trọng kết quả.”
39
Trở về cung, ta phát hiện ánh mắt của Phụ hoàng và Mẫu phi nhìn ta đều không đúng.
“Sao... sao vậy ạ?”
Ta bưng bát cơm mà ăn không nổi, hai ánh mắt trước mặt cứ như tia X quét khắp người ta.
Mẫu phi thu hồi ánh mắt, thản nhiên gắp cho ta một miếng thức ăn, nói: “Trường Du nhi, con giờ cũng không còn nhỏ nữa, ta muốn định trước chuyện hôn sự cho con.”
Ta cúi đầu ăn cơm, im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của bà.
“Con thấy, Phó Cẩm Thư thế nào?”
“Phụt!” Ta không nhịn được phun cơm vào mặt Mẫu phi, Phụ hoàng nhanh tay lẹ mắt lấy quạt che mặt, tâm trạng Mẫu phi ngay lập tức chuyển từ nắng sang mưa.