Vĩnh Lạc Công Chúa - 53
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:36:18
Lượt xem: 213
Không được, lần này phải chậm lại một chút.
Ta lại cúi người, chậm rãi tiến gần đến môi chàng, đang định cảm nhận thật kỹ thì chàng đột nhiên mở mắt. Ta bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Ta vội vàng đứng thẳng dậy, giả vờ như không biết gì cả: “Cái kia, thời tiết đẹp quá nhỉ, ha ha ha.”
Chàng ngồi dậy, ánh mắt tỉnh táo, thần sắc lạnh nhạt, không giống người vừa mới ngủ dậy chút nào.
Ta nghĩ, chắc hẳn chàng ấy đã biết hết rồi. Nhưng đã hôn rồi, lại cũng không thể nào cắt môi ta đi, coi như chưa từng hôn được. Ta đặt tay phải lên ngực, quyết định đánh liều một phen: “Này, Phó Cẩm Vân. Ta...”
Chàng im lặng nhìn ta, không nói gì. Bị chàng ấy nhìn như vậy, ta lại bắt đầu rụt rè, bèn đổi giọng: “Có một người bạn, cô ấy nói cô ấy rất thích huynh, cô ấy thích huynh lắm...” Giọng ta càng lúc càng nhỏ.
Chàng ấy vẫn không nói gì.
Ta buông xuôi nói: “Thôi được rồi, người bạn đó chính là ta.” Ta nhìn chàng một cách nghiêm túc, nói: “Phó Cẩm Vân, ta thật sự thật sự rất thích huynh, còn huynh, huynh có thích ta không?”
Nói xong, ta căng thẳng đến mức không dám nhìn chàng, lại sợ chàng từ chối ta, nói những lời như “Xin lỗi Cao Nhược Hoa, người ta thích là Lâm Tố, những gì cô vừa làm với ta, ta có thể coi như chưa từng xảy ra, cô là người tốt, nhưng chúng ta vẫn nên làm bạn thôi.”
Ta nhắm mắt lại, vội vàng nói trước khi chàng mở miệng: “Những gì huynh sắp nói có phải là điều ta muốn nghe không? Nếu không thì đừng nói nữa.” Nghĩ đến việc chàng không trả lời, vậy chẳng phải những nỗ lực vừa rồi của ta đều uổng phí sao, ta lại không cam lòng thêm một câu: “Hay là huynh nói nhẹ nhàng một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vinh-lac-cong-chua/53.html.]
Ta lại nghĩ, dù có nhẹ nhàng hay không thì cũng đều là từ chối: “Thôi vậy, huynh vẫn đừng nói gì nữa.”
Ta bịt tai lại, nhưng vẫn nghe thấy câu nói nhẹ như lông hồng của Phó Cẩm Vân: “Vậy cũng được.”
“Vậy cũng được?”
Chỉ ba chữ đó thôi sao?
Sao có thể được chứ?
Trong bóng tối, ta cảm thấy mình thật tủi thân, một cô gái lấy hết can đảm để thổ lộ, lại chỉ nhận được ba chữ vô nghĩa, mà không hề nghĩ đến, rõ ràng là chính mình không cho chàng nói.
“Được cái gì mà được? Chẳng có chút...” Ta mở mắt ra, thấy chàng đang nhìn ta với vẻ mặt buồn cười, trái tim ta lập tức chìm xuống đáy vực, nụ cười này có ý gì? Chế giễu ta ngay tại chỗ? Hoàn toàn không quan tâm? Coi đó chỉ là một trò đùa nhỏ?
Đúng lúc ta càng nghĩ càng thấy tệ, chàng đột nhiên tựa đầu vào vai ta, khẽ cười thành tiếng.
“Nàng thật là...”
Ta ngẩn người một lúc lâu mới hiểu ra, chàng ngẩng đầu nhìn ta, ta nhìn thấy chính mình với vẻ mặt ngơ ngác trong đôi mắt đầy ý cười của chàng, không nhịn được đ.ấ.m vào n.g.ự.c chàng một cái: “Huynh làm ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Giọng nói vô thức mang theo chút nghẹn ngào.