Vĩnh Lạc Công Chúa - 49
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:35:11
Lượt xem: 180
Khí khái mười phần mạnh mẽ, ta cảm thấy sắp tiêu đời rồi. Trong lòng, ta lặng lẽ thắp cho hắn một nén nhang.
“Là ai vậy?” Tên đầu lĩnh cười lớn, vô cùng ngạo mạn: “Ha ha ha, chẳng lẽ còn là hoàng thân quốc thích hay sao? Hôm nay dù là công chúa đến, lão tử ta cũng cứ ngăn cản!”
Ta đẩy Triệu Ứng về phía trước, nắm c.h.ặ.t t.a.y cổ vũ hắn: “Đến lúc chứng minh bản thân rồi! Đi đi, Pikachu Ứng!” Ta nấp sau lưng hắn không quên kéo thù hận cho hắn: “Ta nói cho các ngươi biết, ca ca ta chính là kiếm khách số một nước Trần, đánh các ngươi giống như đánh nước vậy! Hoàn toàn không sợ hãi!”
Triệu Ứng nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt thay đổi, khí thế toàn khai, tóc bay phất phới. Bọn thổ phỉ chặn đường rõ ràng bị dọa, lập tức thu lại vẻ khinh thường vừa rồi, không khí bắt đầu căng thẳng.
Một tên đàn em mặt mày gian xảo bên cạnh tên đại ca thổ phỉ tiến đến gần hắn nói: “Chẳng lẽ thật sự là kiếm khách gì đó?”
Tên đại ca ánh mắt nghiêm lại, nhìn chằm chằm Triệu Ứng: “Đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy!”
Triệu Ứng tùy ý đặt kiếm lên vai, khóe miệng nhếch lên, nói: “Thời gian gấp, cùng lên đi.” Ngực đầy tự tin, lại mang theo vài phần lơ đễnh, dường như không để bọn chúng vào mắt.
“A ——!” Đám người kia quả nhiên không có chút đạo nghĩa giang hồ nào, trực tiếp ào ào xông lên.
“Tốt lắm.” Triệu Ứng bất động như núi.
Ta lặng lẽ lùi xa hắn thêm chút nữa, rồi lại thêm chút nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vinh-lac-cong-chua/49.html.]
Ngay khi bọn chúng cách Triệu Ứng một mét, Triệu Ứng giơ tay trái lên, bọn chúng lập tức bị nhấn chìm trong một đám bột trắng. Triệu Ứng chạy đến trước mặt ta với tốc độ chạy nước rút trăm mét, đưa tay về phía ta: “A ——!”
Ta phối hợp vỗ một cái, sau đó xoay người bỏ chạy: “A ——!”
Phía sau truyền đến tiếng gầm thét phẫn nộ của bọn chúng.
“Dám lừa ta!”
“Tên nhãi ranh! Ta mà bắt được nhất định lột da ngươi ăn sống!”
“Đuổi theo cho ta!”
Chúng ta hoảng loạn không chọn đường, cứ thế chạy loạn, chạy đến hết hơi cũng không thể cắt đuôi được bọn chúng. Đúng lúc ta nghĩ còn phải tiếp tục chạy nữa, thì ở phía trước chỗ rẽ có hai người bước ra, do đứng trong bóng râm nên không nhìn rõ lắm.
“Chạy mau huynh đệ!” Khi chúng ta chạy đến bên cạnh họ, Triệu Ứng không quên nhắc nhở, vì ta ở vị trí bên trong nên khi đến gần đã nhìn rõ mặt bọn họ.
“... Hửm?” Triệu Ứng chạy một hồi lâu phát hiện không nhúc nhích được, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, lúc này mới chịu quay đầu lại nhìn ta, “Nhìn gì vậy? Chạy mau!”
“Chạy cái gì! Cứu binh đến rồi.” Ta kéo cổ áo hắn, Triệu Ứng giống như con ngựa hoang mất cương, rất khó khống chế, ta phải dùng hết chín trâu hai hổ mới kéo hắn lại được.
Ta buông Triệu Ứng ra, Triệu Ứng loạng choạng một cái, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Ta chạy đến bên cạnh bọn họ, có chút phấn khích lại có chút không yên tâm hỏi: “Các huynh một người có thể hạ được mấy tên? Mười tên có được không?”