Vĩnh Lạc Công Chúa - 43
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:33:03
Lượt xem: 314
Đèn vừa sáng, hắn mới phát hiện có một người ngồi bên bàn. Hắn dụi dụi mắt, cố gắng tỉnh táo hơn một chút, nhận ra đó là Phó Cẩm Vân. Dương Chiếu trong lòng rất kỳ lạ, nhưng vẫn tiến lên chào hỏi: “Đại cữu tử, muộn thế này tìm ta có việc gì không?”
Phó Cẩm Vân vẫn luôn lau lau thứ gì đó, nghe vậy nhìn hắn một cái không nói gì.
Dương Chiếu chỉ cảm thấy ánh mắt kia thật đáng sợ, nuốt nước miếng toan định nói thì phát hiện dưới chân cửa có nằm một người, là tên tiểu tư canh đêm cho hắn, dưới thân tên tiểu tư kia đang chảy thứ gì đó đỏ sẫm.
Hắn lúc này mới phát hiện, Phó Cẩm Vân lúc này hoàn toàn khác với hình tượng ôn hòa bình thường, hắn sợ hãi ngồi bệt xuống đất, hỏi: “Ngươi... ngươi muốn... làm gì?”
“Ta nghe đồn, ngươi toan cưới muội muội của ta ư...” Phó Cẩm Vân hơi khựng lại, tay ngừng động tác, người xoay nhẹ sang một bên, thứ được cầm trong tay lộ ra dưới ánh đèn: “Tiểu Đồng.”
Dương Chiếu rốt cuộc cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng đáp: “Không... không có! Tiểu Đồng cô nương tựa tiên nữ giáng trần, tiểu nhân nào dám mạo phạm, thưa anh... à không, thưa đại ca!” Hắn cuống quýt đến sắp khóc.
“Vậy thì tốt, bằng không...” Phó Cẩm Vân dùng chủy thủ vỗ nhẹ lên mặt hắn: “Đêm nay cả nhà ngươi e rằng sẽ không chỉ đơn giản là bất tỉnh nhân sự.”
“Vâng vâng vâng! Đại ca.”
Phó Cẩm Vân không ngờ hắn lại nhát gan đến vậy, nhận thua nhanh như chớp, bỗng thấy chán ngán, đứng dậy toan rời đi. Đến cửa thì chợt dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vinh-lac-cong-chua/43.html.]
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Dương Chiếu thấy cảnh này bỗng chốc lại nơm nớp lo sợ: 'Đại... đại ca... còn... còn chuyện gì nữa chăng?'
“Chuyện đêm nay?” Phó Cẩm Vân khẽ nghiêng đầu.
Dương Chiếu chưa bao giờ thấy đầu óc mình minh mẫn đến thế: “Xin đại ca yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ không để Tiểu Đồng cô... à không, Tiểu Đồng tổ tông biết chuyện này!”
24
Ngày hôm sau quả nhiên ta chẳng thấy Dương Chiếu đến cầu hôn, trong lòng vừa mừng vừa tủi. Tủi vì không thể để Phó Cẩm Vân biết ta được bao người ao ước.
Ta không hề cho chàng hay chuyện gặp gỡ Phương Tướng Ngân, nên Phó Cẩm Vân lại vào trấn tìm cách báo tin.
Dùng bữa trưa xong, thừa lúc Dương bà bà say giấc, ta lén bưng một chậu nhỏ ra bờ sông giặt giũ. Tìm mãi mới thấy một bộ y phục cũ chàng chưa giặt. Ta ra chiều thạo việc giặt sạch sẽ, nghĩ chàng về ắt sẽ khen ta ngoan ngoãn, bèn vừa ngân nga khúc hát vừa về nhà.
Đêm qua mưa rả rích, đường đất trơn trượt, ta lỡ chân ngã nhào xuống nước. May thay chỗ ấy nước nông, ta vội vã bò dậy, nào ngờ y phục đã bị nước cuốn trôi.
Ta nhìn cái chậu úp sấp dưới đất, lại nhìn vết thương do đá cứa trên tay, lòng thầm nghĩ, tiêu rồi.
Ta mặt mày ủ dột quay về, chỉ mong Phó Cẩm Vân đừng về sớm quá.
Quả đúng là “càng mong cầu, càng chẳng được, càng chẳng mong, lại càng tới”.