Vĩnh Lạc Công Chúa - 42
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:32:43
Lượt xem: 210
Ta sợ chàng nhận ra sự khác thường của ta, giả vờ bận rộn, cố gắng thêm củi vào lửa.
Trong lúc đó chàng nhìn ta vài lần như muốn nói lại thôi, ta càng bận rộn hơn. Đột nhiên ngửi thấy mùi khét, ta hỏi chàng: “Mùi gì vậy?”
Chàng nói: “Thức ăn cháy rồi.”
Ta: “...”
Ăn cơm tối xong, ta ngồi trên ghế đá trong sân để tiêu cơm, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao bao la, ánh sáng và bóng tối đan xen, những ngôi sao trải dài khắp bầu trời đêm bao la rộng lớn.
Những tháng ngày bên nhau, hóa ra chỉ có một mình ta động lòng, chàng chỉ là... tận tâm tận trách mà thôi.
Càng nghĩ càng thấy bi thương, càng bi thương càng muốn...
Ta sờ lên gò má đã bị gió thổi đến lạnh buốt, cảm giác nước mắt sắp trào ra, đúng lúc đó Dương bà bà gọi ta một tiếng từ trong nhà.
“Tiểu Đồng, anh con mua bánh hoa quế, mau vào ăn đi.”
Ta không tin: “Là chàng mua sao? Nếu là Ngô Phong Phong tặng thì ta không ăn!”
“Con bé này.” Dương bà bà cười nói với Phó Cẩm Vân: “Là anh con mua đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vinh-lac-cong-chua/42.html.]
Phó Cẩm Vân đi tới, ngồi xổm trước mặt ta. Vừa rồi ta còn vì chàng mà đau lòng thương cảm, nói thật, ta có chút không muốn để ý đến chàng, bèn quay mặt đi không nhìn chàng, lại sợ chàng không biết ta đang làm gì, bèn hừ lạnh một tiếng.
Chàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ta không để ý đến chàng. Ta cũng biết mình quá ủy mị, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp phải chuyện như vậy, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Tam tỷ có kinh nghiệm tình trường lại không ở bên cạnh, ta chỉ có thể hành động theo bản năng.
Ta cũng muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình cho chàng thấy, nói với chàng rằng ta không chỉ là một cô gái nhỏ bướng bỉnh, mà cũng có thể là một cô nương dịu dàng hiền thục.
Đáng tiếc, tình hình không cho phép.
Đuổi gà bắt chó như thế, làm sao có thể là một cô nương dịu dàng hiền thục được chứ?
Ta lúc này rất muốn quay về quá khứ, đánh c.h.ế.t chính mình lúc trước.
“Được rồi.” Phó Cẩm Vân đưa tay xoa đầu ta, cả hai chúng ta đều sững sờ. Chàng im lặng một lúc, buông tay khỏi đầu ta, bắt đầu giải thích: “Thật sự không phải Ngô cô nương tặng...”
Ta căn bản không nghe rõ chàng đang nói gì, ta nghĩ mặt ta đã đỏ bừng hết cả rồi, may mà bây giờ là ban đêm, chàng cũng không nhìn thấy rõ.
“Ừm.” Ta gật đầu loạn xạ.
Nửa đêm, Dương Chiếu bị cơn buồn tiểu đánh thức, mơ màng mở mắt ra. Theo thói quen, hắn gọi ra ngoài cửa một tiếng “Thắp đèn”, nhưng không có ai đáp lại. Hắn lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng đành phải tự mình xuống giường.