Vĩnh Lạc Công Chúa - 39
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:31:37
Lượt xem: 207
“Hả?” Ngô Phong Phong sững sờ, ấp úng: “Ta... ta cái đó...”
Ta ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời vẫn còn treo lơ lửng giữa không trung.
Phó Cẩm Vân gật đầu chào tạm biệt nàng.
“Cục ta cục tác ——!” Ta kéo theo con gà mái già đi trước hắn. Suốt dọc đường, hắn không nói với ta một lời, khiến ta có chút bất an.
“Cục ta cục tác —— xoẹt!” Ta thả con gà mái ra, nó vui vẻ chui ngay vào lồng.
Phó Cẩm Vân vừa đến nhà đã đi thẳng vào sân phơi quần áo , ta lẽo đẽo theo sau, nửa ngày trời cũng không thốt nên lời.
Ta bỗng cảm thấy bản thân có gì đó không ổn.
22
Phó Cẩm Vân sáng sớm đã cùng Ngô đại phu ngồi xe bò đi trấn trên. Buổi chiều, Dương bà bà muốn đi nhặt củi ở ngọn đồi phía sau nhà, ta đeo giỏ nhỏ đi cùng bà.
Bà đeo giỏ lớn, một tay dắt ta, một tay cầm d.a.o phát cỏ, chậm rãi bước đi trong rừng.
“Con đừng đi lung tung, đi lạc sẽ khóc đấy. Nước rất sâu, đừng ra bờ sông nghịch nước. Nhất định không được rời xa ta quá, nhớ chưa?” Dương bà bà dặn dò ta kỹ lưỡng, sau đó đặt giỏ xuống bên chân ta: “Con cứ ngồi trông giỏ đợi ta, ta bây giờ đi lên sườn đồi đằng kia, chỗ đó có nhiều gai, con không được qua đó.” Vừa nói bà vừa dùng d.a.o phát cỏ chỉ chỉ phương hướng: “Có việc gì thì gọi to tên ta, ta sẽ tới ngay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vinh-lac-cong-chua/39.html.]
Ta nói: “Biết rồi biết rồi mà, bà ơi, con đâu phải trẻ con nữa.”
“Ta thấy con với trẻ con cũng chẳng khác gì nhau.” Dương bà bà tiện tay lấy cành cây mắc trên đầu ta xuống: “Ta đi đây, con muốn chơi thì nhất định phải chơi ở chỗ ta có thể nhìn thấy.”
“Vâng ạ, vâng ạ.” Ta gật đầu lia lịa.
“Nhất định không được nghịch nước, biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi ạ!”
“Vậy con nhắc lại xem ta vừa nói gì với con?”
...
Ta hết lời đảm bảo, Dương bà bà mới yên tâm rời đi. Ta ngậm một ngọn cỏ đuôi chó, buồn chán giẫm lá cây một lúc lâu.
Ta đang đứng dưới chân đồi, cách đó không xa là một cái ao. Bên bờ ao có một tảng đá lớn, lúc này có một người đang ngồi trên đó câu cá. Ta càng nhìn người đó càng thấy quen mắt, đúng lúc người đó cũng nhìn về phía ta. Nhìn nhau một lúc, mắt ta sáng lên, ta hét lớn về phía hắn: “Tiểu Phương đồng học!”
Tiểu Phương đồng học giật mình suýt nữa ngã xuống nước.
“Bà ơi, con vừa gặp một người bạn, con đi chơi với hắn một lát, hắn ở ngay đây!” Ta hét về phía Dương bà bà, sau đó chạy dọc theo con đường nhỏ về phía Phương Tương Ngân.
“Chú ý an toàn, đừng nghịch nước!” Giọng Dương bà bà vọng lại từ phía sau.