Vĩnh Lạc Công Chúa - 24
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:26:56
Lượt xem: 159
Ta đi được hai bước thì thấy bàn chân chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy ta đang đi chân trần trên một vũng máu. Bên trên vũng m.á.u kia in hình bóng ta, chỉ thấy ta tóc tai rũ rượi, tay cầm một con dao. Ta nhìn kĩ thêm lần nữa thì thấy m.á.u đang nhỏ giọt từ đầu mũi dao.
Đột nhiên, từ rừng trúc bay ra một đàn dơi lớn, chúng vây quanh ta, phát ra những tiếng cười ma quái, rợn người. Ta vung dao, trong chớp mắt, hàng loạt con dơi bị c.h.é.m thành từng mảnh rơi xuống đất, m.á.u tươi nóng hổi b.ắ.n lên mặt ta. Nhưng ta càng g.i.ế.c càng nhiều, dường như không bao giờ g.i.ế.c hết được.
Lúc này, tất cả những mảnh xác dơi trên mặt đất hợp lại với nhau, càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao, rồi biến thành hình người. Ta vung một nhát d.a.o c.h.é.m vào mặt người kia, khuôn mặt hắn từ từ biến đổi từ một khối thịt đen ngòm thành trắng mịn, ngũ quan dần dần hiện ra trên khuôn mặt, giây tiếp theo biến thành một nam tử tuấn tú.
Ta vẫn giữ nguyên động tác c.h.é.m hắn, hắn không chút biểu cảm rút con d.a.o ra khỏi mặt mình, con d.a.o rời khỏi da thịt theo động tác của hắn, vết thương nhanh chóng lành lại theo đường d.a.o rút ra, không để lại chút dấu vết nào.
Hắn rút con d.a.o khỏi tay ta rồi ném xuống đất. Không hiểu sao tâm trạng ta bắt đầu nặng trĩu, muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng, chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm.
Hắn mở miệng, giọng nói thê lương: “Nàng còn muốn g.i.ế.c ta thêm bao nhiêu lần nữa?” Ta cố gắng giải thích, nhưng không thể nói ra lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vinh-lac-cong-chua/24.html.]
Hắn lại hỏi: “Một lần? Hai lần? Ba lần?” Rồi cười một cách điên cuồng: “Hahaha... Ta điên mất thôi! Cao Nhược Hoa!”
Ta giật mình ngồi bật dậy trong xe ngựa, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là một giấc mơ. Thật là một giấc mơ khó diễn tả thành lời.
Trời đang tờ mờ sáng, cung nữ trực đêm đang ngủ gật, ta lặng lẽ xuống xe ngựa. Vừa ngáp vừa vươn vai định đi dạo một vòng thì phát hiện Phó Cẩm Vân đang ngồi trên cành cây ở đằng xa. Ta bảo đám thị vệ đi theo lui xuống rồi lặng lẽ chạy tới, vốn định hù chàng ấy một phen, không ngờ lại bị hù ngược lại.
Khi ta chạy đến nơi, trên cành cây đã không còn ai, Phó Cẩm Vân lại bất ngờ xuất hiện sau lưng ta.
“Phó Cẩm Vân, ngươi đang làm gì vậy?” Sau nhiều ngày tiếp xúc, ta tự cho là đã thân thiết với chàng rồi.
Phó Cẩm Vân mỉm cười đáp: “Thuộc hạ đang ngắm bình minh.”
“Ngươi thật biết hưởng thụ cuộc sống đấy, Phó Cẩm Vân.” Ta ngẩng đầu nhìn cái cây cao và thẳng tắp chàng vừa ngồi: “Ta cũng muốn ngắm, ngươi có thể đưa ta lên cùng không?”