Vĩnh Lạc Công Chúa - 10
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:18:57
Lượt xem: 584
Ta thầm nghĩ, chẳng phải đang ngắm nhìn dung mạo tuấn tú của Phó Cẩm Thư hay sao, nhưng ta sợ nói ra sẽ khiến Phụ hoàng mất mặt, rồi đuổi ta ra khỏi yến tiệc mất.
Ta mỉm cười ngọt ngào: “Thưa Phụ hoàng, nhi thần thấy trâm cài trên tay Tam ca thật đẹp, nên mải ngắm mà lỡ thất thần.”
Trong lòng ta thầm nói: “Tam ca, xin lỗi huynh, ai bảo huynh lại ngồi cùng hướng với hắn chứ. Vì thể diện hoàng gia, đành phải làm phiền huynh vậy.”
Mọi người nghe ta nói xong đều nhìn về phía Tam ca. Huynh ấy đỏ mặt tía tai, đột ngột đứng bật dậy. Có lẽ huynh ấy cũng nhận ra mình đã quá kích động, nên vội chỉnh trang lại cổ áo để che giấu, nhưng lời nói lại lắp bắp, chẳng thành câu: “À... không phải... không... không có...” Rồi huynh ấy lại trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt bực bội.
Chắc chắn có chuyện gì đó!
Ta vội vàng chắp tay, nhìn huynh ấy với ánh mắt van nài.
Thái tử đại ca thì tỏ vẻ tò mò, còn Nhị ca vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.
“Ồ?” Phụ hoàng lườm ta một cái sắc lẻm khi không ai để ý, rồi quay sang nhìn Tam ca với nụ cười tươi rói. Sự thay đổi sắc mặt của người nhanh như lật giở trang sách.
Tam ca cúi đầu đáp: “Thưa Phụ hoàng, trước đây khi nhi thần ở Đàm Xuyên bị thích khách ám sát, chính là chủ nhân của cây trâm này đã cứu mạng nhi thần. Nhi thần, nhi thần...” Khuôn mặt huynh ấy đỏ bừng.
“Ừm, ân cứu mạng.” Phụ hoàng trêu chọc Tam ca vài câu rồi cho huynh ấy ngồi xuống. Đức phi nương nương, mẹ ruột của Tam ca, nhìn con trai mình với vẻ mặt khó đoán, thậm chí có chút bối rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vinh-lac-cong-chua/10.html.]
Tam tỷ lắc lư chén rượu, rồi buông một câu đầy ẩn ý: “Ân cứu mạng lớn lao như vậy, biết lấy gì báo đáp đây, ngoài việc lấy thân mình ra chứ?”
Ta lơ đãng dùng đũa gẩy gẩy thức ăn trước mặt, rồi vô tình lại liếc nhìn Phó Cẩm Thư. Không ngờ chàng cũng đang nhìn về phía ta. Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt chàng lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu.
Ta vội cúi đầu, chán nản tiếp tục gẩy gẩy thức ăn, không dám nhìn về phía chàng nữa. Nhưng rồi ta lại vô tình bắt gặp ánh mắt Lâm Tố đang nhìn ta và Phó Cẩm Thư, vẻ mặt nàng có chút suy tư.
Ta không dám nhìn lung tung nữa, chỉ còn biết ngoan ngoãn ăn uống.
7
Người ta thường nói, khi tập trung làm việc thì rất dễ bỏ qua những thay đổi xung quanh. Ta chỉ mải mê ăn uống, vậy mà không biết từ lúc nào, không khí vui vẻ, hòa thuận ban đầu đã chuyển thành một cuộc thi tài náo nhiệt.
Ta còn đang ngạc nhiên trước sự thay đổi này thì một giọng nói trong trẻo, cao vút vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Nghe nói Lâm tỷ tỷ ở phủ Thượng thư có tài múa tuyệt đỉnh, không biết hôm nay muội muội có may mắn được chiêm ngưỡng tỷ tỷ biểu diễn một điệu không ạ?” Giọng nói trong trẻo như tiếng suối róc rách, nhưng lại ẩn chứa chút ngây thơ giả tạo, vừa muốn làm khó Lâm Tố, lại còn lôi kéo cả ta vào cuộc, “Vĩnh Lạc tỷ tỷ, có phải không ạ?”
Ta vờ như không nghe thấy lời nàng ta, nghiêm nghị lên tiếng đính chính: “Khang Ninh, hình như muội lớn hơn ta hai ngày đấy.”
Tam tỷ và Tứ tỷ: “Phụt!”