Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:14:06
Lượt xem: 0
Ba nói đến đâu tôi bất ngờ đến lặng người đến đó, vì tôi không nghĩ Tuấn đã thương tôi trong một thời gian dài như vậy. Nhưng mà dù cho như thế nào đi nữa thì tôi cũng chưa sẵn sàng để bước tiếp một mối quan hệ nữa. Nếu là tôi ngày xưa tôi sẽ bất cần sai đúng, bất cần mọi cản trở từ người ngoài để yêu Tuấn bằng một tình yêu nồng nhiệt nhất. Nhưng với tôi bây giờ tôi muốn mình tập sống chậm lại. Cũng như có lần Tuấn đã nói, có những chuyện tôi nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định. Vì nếu tôi quyết định vội vàng, thì đến khi kết cục không như mong đợi chẳng những ảnh hưởng không chỉ riêng tôi mà còn ảnh hưởng cả những người thân bên cạnh. Tuấn đã nói như thế với tôi lúc tôi vào Sài Gòn với Tuấn. Và hôm nay chính những trải nghiệm thực tế tôi mới nhận ra Tuấn nói rất đúng…
Đành thở dài tôi nhẹ giọng trả lời ba tôi
-Con cảm ơn ba đã hiểu cho con. Nhưng mọi chuyện cứ để thời gian an bày đi ba ạ. Bây giờ con chỉ muốn ở nhà lo lắng chăm sóc cho ba thôi. Con không lấy chồng nữa cũng được.
-Con nhỏ này lại được cái nịnh ba rồi.
-Nịnh ba con chứ có nịnh ai đâu hả ba.
-Ừm đúng là...con gái rượu của ba .
-Hihi
Tôi mỉm cười cúi đầu trước ba, ba tôi cũng cảm động đưa tay qua xoa đầu tôi. Cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, hiện tại và tương lai tôi để cho thời gian quyết định. Tôi bây giờ chỉ muốn ở cạnh ba, mong không mang ưu phiền đến cho ba là tôi vui rồi.
...Qua ngày hôm sau…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/chuong-57.html.]
Sáng sớm tôi đi dạy từ nhà đến trường đã nghe nhỏ to mọi người bàn tán ra vào chuyện gia đình tôi và gia đình Phong ấu đã nhau hôm qua rồi. Nhưng không như những lần trước họ nghe lời từ một phía gia đình Phong và nói tôi là gái lăng loàn, mất dạy với mẹ chồng nên chồng bỏ rồi tôi còn bỏ chồng theo trai, vân vân đủ chuyện họ bịa đặt thì bây giờ tôi lại nghe do gia đình Phong ăn ở bất nhân hành hạ con dâu rồi đuổi con dâu đi. Sau đó rước con dâu mới về nó cắm lại cho mấy cái sừng. Họ còn bảo thấy tội nghiệp tôi. Bị chồng bỏ tới bỏ lui rồi còn theo phá. Đại đa số họ nói như thế, nhưng cũng có một hai lời nói cũng không hay. Tôi nghe qua như vậy rồi cũng thôi vì tôi đã quá quen với những chuyện này nên không lấy gì làm lạ cả. Và cũng nghĩ đơn giản rằng miệng họ họ có quyền nói, nói rồi họ sẽ thôi, việc mình mình thấy đúng thì cứ làm. Cuộc đời của mình không cần phải sống theo ý của người khác. Thế nên tôi nghe xong chỉ đành thở dài rồi đi nhanh lên trường.
Thế nhưng tôi nghĩ đơn giản chưa chắc người khác cũng nghĩ đơn giản như tôi. Mọi chuyện rắc rối tiếp theo là từ khi tôi đặt chân đến trường.
Bình thường phụ huynh đưa bé đến học xong là vội vàng chạy đi làm chẳng có ai có thời gian để tụ tập cả. Thế mà hôm nay tôi vừa mới đến đã khá bất ngờ khi một tốp phụ huynh đứng ở bên trường. Tôi dừng xe ở cổng mọi người liền xì xào to nhỏ, có cả cô hiệu trưởng đứng giải thích với mọi người. Và có cả những người quá khích, vừa nhìn thấy tôi họ đã lớn giọng gay gắt nói
-Cho cô Hằng nghỉ dạy hoặc con tôi nghỉ học. Loại cô giáo nhân phẩm không có thì lấy tư cách gì để dạy học sinh…
-Đúng cho cô Hằng nghỉ đi...
-Cho nghỉ đi...
Tôi đứng thất thần, cổ họng nghẹn lại khi nghe những lời chửi rủa đó. Tôi có làm gì nên tội đâu chứ? Tôi có sai đâu tại sao họ lại nói tôi không có nhân phẩm. Bao năm qua tôi dạy bao nhiêu em khôn lớn, chưa bao giờ tôi đánh hoặc mắng chửi các em nữa lời, tôi luôn dùng cái tâm cái đức của mình để yêu thương bọn trẻ vì tôi hiểu được cảm giác vắng đi tình yêu thương khi còn nhỏ nên tôi luôn dành tất cả yêu thương mà quan tâm đến các em, để các em đến trường trong trạng thái thoải mái nhất. Bao nhiêu đó đối với họ là tôi mất nhân phẩm chẳng có đạo đức hay sao?
Thế đối với họ đạo đức là gì? Nhân phẩm là gì? Là ngọt ngào đầu môi. Là phải có cuộc sống bên ngoài luôn hạnh phúc trong mắt người khác thế mới là đủ nhân phẩm hay sao? Cuộc đời này không tròn vẹn đâu phải do tôi muốn. Không lẽ với họ ly dị chồng là tôi sai, là tôi không còn có quyền ngồi ở nhà trường hay sao chứ? Sao họ vô lý đến như vậy?
Tôi ức đến mức chẳng thể thốt nên lời định bụng lên tiếng hỏi lại những người đó vì đâu lại phản ánh tôi. Thế nhưng tôi mới vừa định lên tiếng thì mấy chị em cùng trường đã kéo tôi đi nhanh vào. Họ nói cho tôi biết nếu tôi đứng đó đôi co với phụ huynh thì cũng chẳng giải quyết được gì, lại càng làm cho tình hình thêm nghiêm trọng hơn. Nghe mọi người nó cũng có lý nên tôi đành nghe the rồi đi thẳng một mạch vào trong để cho cô hiệu trưởng xử lý mọi chuyện.