Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:12:59
Lượt xem: 0

Cả một đêm dài không ngủ, tôi ngồi đó, nước mắt rơi liên tục khi từng ký ức đẹp đẽ hiện về, những cái ôm, những ánh mắt trao nhau đầy yêu thương, những lời mật ngọt chân thành, cả hình dáng người đàn ông tôi bất chấp yêu thương, từng chút một chút một ùa về làm cho tôi đau đến mức chẳng thể nào thở được, và rồi sau đó, là một chuỗi sự sợ hãi, những ám ảnh khiến tôi chẳng còn đủ mạnh mẽ nữa liền ôm đầu liên tục để mà cố xua đi...Thế nên cho đến khi trời gần sáng mắt tôi vẫn mở trân trân, cả người đờ đẫn chẳng chút sức sống.

Ò ó o…. Tiếng gà gáy vang báo hiệu trời đã sáng, cũng chính là lúc bên ngoài cửa nhà tôi chợt ồn ào huyên náo khi có tiếng xe chạy rầm rầm vào nhà, rồi tôi giật b.ắ.n người khi nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập và cả tiếng mẹ của Phong đang réo lên inh ỏi ngoài sân

-Con Hằng đâu, mày ra đây, tại sao mày dám cho người đánh con tao đến mức đến đi sống lại thế hả? mày mau ra đây cho tao, mày mà không ra tao cho người đốt cả họ nhà mày đó?

Tôi hốt hoảng bật dậy, cả người kinh hãi đầu tóc bù xù ngó qua khe cửa sổ cố nhìn ra sân. Trời vẫn còn mờ tối chưa sáng hẳn thế mà mẹ con bà ta đã lôi nhau hùng hổ đến nhà tôi gây chuyện rồi, tôi thầm nghĩ chắc là khi Phong về thấy Phong bị đánh tơi tả nên bà ta muốn đến đây trả thù lại để lấy công bằng cho thằng con trai mình chứ gì?

Nhưng nghĩ đến đó xong tôi lại thêm hoảng hốt khi nhớ đến ba tôi, ông mà biết chuyện chắc sẽ lại tức giận rồi ảnh hưởng đến bệnh tình. Ngay lập tức tôi vội vàng bật dậy và nhanh chân chạy ra định tự mình sẽ giải quyết trước cũng như bịt chặt miệng bà ta để khỏi làm ồn những người xung quanh.

Ấy vậy mà tôi vừa bước ra vừa lên tiếng hỏi mẹ con bà đến đây làm gì? Và mẹ Phong chưa kịp trả lời thì đã thấy ba tôi vác cây đinh ba tự chế gồm 3 chiếc lưỡi thật nhọn mà hằng ngày ba hay dùng để đi bắt cá cạn hoặc bắt rắn từ đằng sau chạy lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/chuong-42.html.]

Đứng đối diện với gia đình Phong ba tôi càng thêm giận dữ, không hiểu sao mặt ba lúc này lại đỏ bừng rồi lớn tiếng buông lời hăm dọa lại mẹ của Phong

-Bà đến đây la làng la xóm cái gì? Định hỏi tội con gái tôi vì đã đánh con bà à? Vậy thì Tôi cũng nói cho bà biết tôi cũng đang định sang nhà bà để tìm thằng khốn nạn đó đây? Bà yên tâm không những chỉ đánh mà tôi còn g.i.ế.c luôn nó đấy?

Tôi đứng hình nhìn ba khó hiểu khi không biết ba tôi đang muốn nói điều gì? Tại sao ba lại có thái độ căm phẫn như thế, chẳng lẽ Tuấn đã? Tại sao Tuấn lại làm thế khi mà tôi vẫn tưởng Tuấn sẽ giấu giếm chuyện của tôi cơ chứ?

Bà mẹ của Phong ban đầu hùng hổ lắm nhưng nhìn thấy ba tôi cầm cây đinh ba thì lại thụt lùi ra xa trong sợ hãi, nhưng vẫn còn trừng mắt nhìn cha con tôi rồi nhảy đống lên la làng inh ỏi

-Ông nói ông g.i.ế.c con tôi à? Tôi thách ông đó? Không khéo chưa qua đến mảnh đất nhà tôi thì đã bị công an trùm đầu bắt đem về đồn rồi đấy. Đồ ba cái thứ nghèo hèn còn lên giọng nọ tiếng kia hả? Còn con Hằng? Cái con trời đánh sao mày dám đánh con tao?

Tôi không biết ba đang nghĩ thế nào? Nhưng có ba tôi cảm thấy yên tâm hẳn nên liền đứng thẳng rồi bình thản trả lời lại bà ta mà không hề còn một chút nào sợ hãi trong lòng nữa

-Anh ta còn lếch về nhà được là may phước rồi đấy bà nên ăn mừng đi? Còn nếu muốn biết tại sao anh ta bị tôi đánh thì mẹ con bà kéo nhau về mà hỏi anh ta ấy? Mọi chuyện có lửa mới có khói, con mình làm sai thì nên nhìn nhận cứ đừng có cố bênh vực rồi lại nhảy bổ qua đây tìm tôi. Mời bà về cho, bà mà còn đứng đây cây đinh ba trong tay ba tôi lỡ nó không nhìn thấy đ.â.m bậy đ.â.m bạ trúng vào người bà thì đừng có trách tại sao xui nha.

Loading...