Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:12:58
Lượt xem: 0
Cuối cùng cũng về đến nhà, khi tôi bước xuống xe cũng vừa lúc ngôi nhà của tôi vẫn còn mở cửa và sáng đèn.
Ánh đèn trong nhà chiếu rọi tô rõ hình ảnh ba tôi đang ngồi đằng trước trông ngóng tin tôi. Bất chợt tôi đau lòng đến mức hai khóe mắt rưng rưng cả lên. Lần này tôi lại khiến cho ba tôi lo lắng nữa rồi.
Ba thấy tôi về liền lật đật đi ra, tôi nhìn ba cúi đầu, miệng ba mấp máy định hỏi gì đó với tôi nhưng khi thấy có mặt Tuấn ở đây ba tôi liền lên tiếng hỏi chuyện Tuấn một cách rất đơn giản
-Cháu Tuấn và con Hằng nhà bác hai đứa đi cùng nhau à? Chơi ở đâu mà tận giờ này mới về vậy con?
Tôi định bước tới cạnh ba rồi khéo léo lựa lời giải thích mọi chuyện cho ba an lòng nhưng tôi chưa kịp nói thì tôi đã bị Tuấn vươn tay kéo lấy cánh tay của tôi không cho tôi bước. Và tiếp theo sau đó tôi nghe câu trả lời từ miệng của Tuấn
-Dạ chào bác, giờ này bác vẫn chưa ngủ ạ?
Ba tôi nghe Tuấn hỏi thăm với vẻ rất bình thường nên gương mặt đang khó tính đã có phần giãn ra rồi điềm nhiên trả lời với Tuấn
-Ừ bác đang trông con Hằng thấy khuya rồi nó vẫn chưa về nên lo lắm.
Nghe ba nói đến đây mà lòng tôi như một tảng đá ngàn cân đè nặng xuống. Tôi ôm chặt cái áo của Tuấn che đi thân mình rồi từ từ đi tới trước ba
-Dạ con xin lỗi ba, để ba phải trông con rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/chuong-41.html.]
Ba tôi nhìn tôi từ trên xuống dưới sau đó dừng ánh mắt nơi chiếc áo tôi đang khoác trên người với sự hoài nghi. Khúc này cả người tôi cũng bất giác run, tôi sợ ba tôi phát hiện chuyện tôi khác lạ rồi sẽ hỏi phăng tới, lúc ấy chắc chắn ba sẽ càng lo lắng thêm nhiều.
-Áo này của ai? Sau con lại mặc về hả Hằng?
Tôi tái mặt, nhìn xuống chiếc áo rồi lúng túng không biết trả lời ba thế nào? May sau lúc này Tuấn bước đỡ lời giúp tôi
-Khuya rồi bác để Hằng vào trong thay quần áo đi bác. Ngoài này con và bác tâm sự xíu chuyện ạ?
Nghe Tuấn nói ánh mắt ba tôi nhìn tôi càng thêm nghi ngờ, tôi thì cũng khó hiểu lắm không biết ý Tuấn là gì? Nhưng thấy Tuấn nháy mắt với mình nên tôi cũng yên tâm đôi chút không hiểu sao tôi rất tin tưởng Tuấn sẽ nói đỡ với ba giúp tôi nên tôi liền im lặng đợi chờ ba lên tiếng?
Sau một vài giây nhìn chúng tôi nghi ngờ rồi ba cũng tặc lưỡi bảo tôi vào trong trước. Tôi nghe thế liền thở phào nhanh chóng đi vội vào nhà. Bên ngoài không biết Tuấn đã nói những gì với ba tôi nữa, mà tầm gần một tiếng tôi nghe Tuấn mượn xe tôi chạy về? Và tiếng đóng cửa tắt đèn của ba tôi. Tuyệt nhiên ông cũng không hỏi tôi gì nữa cả?
Trong đêm thanh vắng, gội rửa rất nhiều lần và xối ào ạt nước lên người mình, tôi đưa tay kỳ cọ trên da cho đến khi ứa cả m.á.u mới đi ra ngoài, vì tôi muốn gội sạch những vết bẩn vừa nãy Phong ban cho mình, nhưng chợt nhận ra tôi gội hoài gội mãi cũng thế thôi, vì vết bẩn này đã ăn sâu gặm nhấm vào trong tim tôi rồi không thể xóa nhoà đi được.
Ngồi tựa lưng vào cạnh giường, lúc nảy có Tuấn vì Tuấn cố tình trêu tôi nên tôi dù đang sợ hãi nhưng tôi vẫn có thể bình tĩnh vượt qua nỗi sợ của bản thân một cách kỳ lạ để mà đối đáp lại Tuấn.
Nhưng giờ đây giữa không gian yên tĩnh, lại chỉ một mình, nhìn lại những vết tích mà Phong gây ra trên người mình, những ám ảnh về buổi tối chợt ùa về bất giác cả người tôi run lên bần bật. Đưa hai cánh tay ôm chặt bó gối, nước mắt yếu đuối vì sợ hãi và ghê tởm trong tôi lại ùa về khi nghĩ đến Phong.
Người đàn ông tôi từng trao yêu thương, từng muốn xây dựng hạnh phúc một đời, hôm nay lại nhẫn tâm hung hăng cưỡng bức tôi một cách thô bạo để thỏa mãn thú tính trong người anh ta, và tôi cũng không thể nào quên được những lời mạt sát tôi tuôn ra không thương tiếc lại từ khuôn miệng một kẻ đã từng nói yêu tôi trọn đời…