Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:12:54
Lượt xem: 0
Quân từ từ đẩy mạnh Phong ra phía trước , phong cũng vừa nhào đến thì Tuấn nhanh tức khắc đưa chân ra một cước đạp mạnh vào bụng khiến cho Phong không đỡ kịp mà ngã túi bụi nằm ình xuống mặt đường.
-Đứng lên?
Tuấn gằn giọng nhìn Phong lên tiếng nhưng hình như do cú đạp mạnh nên Phong bị đau không còn đứng nổi nữa, hai tay ôm lấy bụng nằm co quắp lại thái độ dần thay đổi không còn nghênh ngang. Chỉ có trên miệng là càu nhàu những câu tục tĩu
-Đm bọn chó!
Tuấn định sấn tới đánh Phong tiếp nhưng tôi sợ Tuấn lỡ tay rồi lại có chuyện, với lại Phong cũng bị đánh nhiều rồi nên Tuấn vừa bước là tôi đã đưa tay ra níu lấy tay Tuấn rồi lên tiếng can ngăn
-Thôi Tuấn đủ rồi. Đánh nữa anh ta c.h.ế.t đó?
Phong nghe tôi lên tiếng thì liền khàn giọng nói xen vào
-Tao không mượn mày xin cho tao? Con chó đồ đàn bà bẩn thỉu?
Tuấn nghe Phong chửi tôi không nhịn được liền lạnh lùng vung tay ra khỏi tay tôi rồi lao đến dứt khoát cúi xuống ghì chặt cổ áo của Phong rồi lôi lên sau đó cung tay thành một nắm đ.ấ.m rồi đ.ấ.m vào mặt Phong một cái phun cả m.á.u họng. Động tác nhanh đến mức Phong chẳng còn kịp để né tránh và lần nữa nằm vật xuống đất với cảnh tượng thê thảm
-Mày chửi nữa đi?
….
Tuấn lên tiếng nói, lúc này đáp lại Tuấn Phong chỉ còn thoi thóp những tiếng thở dốc, tôi một lần nữa liền kéo Tuấn lại rồi khuyên can
-Thôi mà Tuấn anh ta xỉn rồi?
Tuấn vì hành động này của tôi nghỉ tôi lo cho Phong hay sau đó nên liền quay gắt lại, ánh mắt nhìn tôi thờ ơ lạnh nhạt hệt như một người xa lạ, chất giọng trầm trầm cất lên?
-Hằng lo cho nó đúng không?
Tôi luống cuống sợ Tuấn hiểu lầm ý tôi nên liền lắc đầu liên tục
-Không có, ý Hằng không phải vậy? Ý...ý Hằng sợ luyên lụy Tuấn thôi…
Tuấn nhìn thẳng vào mắt tôi giọng khàn đi
-Vậy nếu như tôi không sợ liên luỵ thì sao?
-...Hằng….
Tôi đứng đơ mắt nhìn Tuấn rồi không biết phải nói gì tiếp theo nữa cũng may lúc này Quân bạn Tuấn lên tiếng giải vây?
-Thôi khuya rồi, xử lý nó thế nào rồi về thôi mày?
Tuấn thở mạnh nhìn tôi chắc đang buồn tôi sau đó quay lại nhìn Phong rồi lạnh lùng nói
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/chuong-39.html.]
-Mày muốn tự về hay để bọn tao tiễn mày về?
Lúc này Phong lồm cồm bò dậy, gương mặt đã tỏ ra biết sợ Tuấn rồi nên không dám manh động nữa mà chỉ biết nhìn nhìn bọn tôi với ánh mắt cảnh cáo rồi vội vàng gượng dậy dẫn xe chạy về một hơi.
Còn lại nơi này chỉ có tôi , Tuấn và Quân
. Tôi định mở miệng ra kêu Tuấn và bạn Tuấn về trước đi nhưng tôi chưa kịp nói thì đã nghe Tuấn lên tiếng bảo Quân
-Mày chạy xe về trước đi tý tao về sau?
Quân nhìn bọn tôi mấy giây sau đó tủm tỉm gật đầu
-Ừ vậy thôi tao về đây
-Ừ.
Quân lên xe rời đi, lúc này chỉ còn mỗi tôi và Tuấn, Tuấn nhìn tôi rồi không nói gì sau đó đi tới đỡ xe tôi lên dùm do lúc nảy xô xát chiếc xe ngã lúc nào tôi cũng chẳng hay.
Đứng đực ra đây tôi có chút bối rối thấy Tuấn đã dựng xe lên xong nên tôi đành nhẹ giọng lên tiếng giải vây cho không khí đỡ căng thẳng hơn
-Bây giờ Tuấn về bằng cách nào? Sau lúc nãy không về chung với Quân luôn đi?
Tuấn dựng đứng xe rồi bước đến cạnh tôi rồi cau mày hỏi lại
-Bộ Hằng không muốn gặp tôi à? Sau cứ đuỗi mãi thế?
Tôi ngại ngùng xua tay giải thích
-Không có...Tuấn đừng nghĩ vậy? Mới lúc chiều nghe ba kể Tuấn đã về quê Hằng còn định sang nhà Tuấn gặp Tuấn đó?
-Vậy giờ gặp rồi đây? Hằng tìm Tôi có chuyện gì à?
Ngó qua Tuấn tôi quan tâm hỏi
-Hằng nghe ba nói...?
Tuấn nghe xong nhanh miệng lên tiếng ngắt ngang lời tôi
-Thôi bỏ đi Tôi biết Hằng định hỏi gì rồi. Không cần lo tôi ổn?
Tôi im luôn? Vì biết Tuấn không muốn nói nên không hỏi nữa, nhưng tôi im thì Tuấn lại lên tiếng
-Cứ tưởng Hằng nhớ tôi nên muốn gặp cơ đấy?
-Tuấn…?
Tôi biết Tuấn đang trêu nhưng không hiểu sao tôi lại không thể trả lời lại được mà mặt cứ đỏ bừng lên.