Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:12:42
Lượt xem: 0
Tôi bất lực nhìn Tuấn cuối cùng cũng thua với độ lì của chàng trai này nên đành răm rắp nghe lời đi thẳng vào nhà, cho đến khi tôi đi gần đến cổng tôi mới xoay chân quay lại. Ở nơi đầu đường chiếc xe đã nổ máy rời đi.
-Ba ơi...con về rồi này?
Tôi đi thẳng vào trong sân nhà rồi vui vẻ gọi lớn, ba từ đằng sau liền lật đật đi vội lên, quần áo còn có phần dính nước và bùn lầy ướt nhẹp.
-Ủa ba đang làm gì vậy?
Ba nhìn tôi tự dưng rưng rưng
-Ba đang tát mương nước ở sau nhà. Con chịu về rồi hả? Ba cứ trông bây mãi?
Gặp ba cổ họng tôi bất giác cũng nghẹn theo
-Con xin lỗi ba?
Ba đưa bàn tay nổi đầy gân xanh lên định vò đầu tôi nhưng rồi giữa chừng đành thu về khi mà ba nhận ra tay ba đang dính đầy bùn đất
-Con về là ba mừng rồi. Thôi con vào nhà tắm rửa cho mát đi. Ba ra đằng sau tát luôn cái mương cho hết cá.
-Dạ ba.
Tôi biết mấy hôm nay ba nhớ mình rất nhiều, bằng chứng là mắt ba đã trũng rất sâu vì thiếu ngủ, nhà lại chỉ có hai cha con, nhìn trước nhìn sau khi tôi đi vắng lại càng thêm hiu quạnh. Nghĩ đến thôi mà tôi đã thấy hối hận rất nhiều với cái quyết định vội vàng của mình, từ nay chắc tôi sẽ không như thế nữa đâu. Nói đến đây tôi lại nhớ đến lời Tuấn đã nói với mình. Vì tôi suy nghĩ vội vàng nên kết quả tôi nhận về không có lại còn làm ảnh hưởng đến cả người xung quanh.
…
Những ngày sau khi về quê tôi tiếp tục xin vào trường rồi đi làm lại, cuộc sống cũng bắt đầu đi vào ổn định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/chuong-31.html.]
Trên lớp tôi là một cô giáo chăm chỉ, trước đó tôi nhận chăm bé lớn nên công việc khá nhàn, mấy bé đã lớn hiểu biết cũng nhanh hơn, nhưng lần này về lại, lớp tôi nhận là các bé mới chỉ 3 tuổi nên có phần khó khăn hơn, tôi phải tập cho mình tính kiên nhẫn và chịu khó, kiên nhẫn khi các con đùa nghịch và chịu khó khi có những trẻ không tiếp thu và hiểu được ý mình nói những lúc đó tôi phải luôn dặn lòng mình phải đem hết tình yêu thương trong con người tôi trao về các em, chỉ có làm như thế tôi mới quản các em ý được.
Và cũng may nhờ sự kiên trì mà công việc của tôi dần trở nên dễ dàng hơn, các bé cũng quý mến tôi hơn, có bé chỉ vừa tạm biệt mẹ khi tới trường là đã quấn lấy cô giáo đòi cô phải bế rồi, chẳng còn cảnh tượng các em khóc nhè inh ỏi nữa…
Công việc suôn sẻ sáng tôi đi làm chiều tối về hai cha con quây quần với nhau...Cuộc sống cứ bình dị trôi qua cho đến một tháng kế tiếp.
…..
BUỔI CHIỀU TẠI TRƯỜNG
-Các con hát cùng cô nhé
"Đi học về là đi học về
Em vào nhà em chào cha mẹ
Cha em khen rằng em rất ngoan
Mẹ âu yếm hôn lên má em"
Cả cô và trò cùng nhau hát xong thì bên ngoài lát đát vài phụ huynh của các bé đến rước. Tôi lần lượt trả bé cho đến khi trong lớp các bé đã về hết tôi mới dọn dẹp ra về.
Đang đi về giữa đường ngó qua thấy một cửa hàng tiện lại hôm nay vừa khai trương, sẵn tiện thấy mình cũng cần mua vài thứ nên tôi liền ghé vào.
Cửa hàng này mới mở nhưng lớn lắm và ở quanh vùng tôi hầu như chưa có cái cửa hàng nào nên mọi người háo hức đi mua sắm đông lắm, bây giờ đã gần tối thế nhưng lượt khách cũng chẳng hề vơi đi.
Tôi đi tới bên quầy cafe chọn mua cho ba một loại ngon nhất vì xưa giờ ba tôi cực khổ chưa bao giờ ba dám mua uống những loại đắt tiền thế này, lâu lâu muốn uống ba cũng chỉ dám mua mấy gói cafe lẻ rồi về pha uống thôi. Bây giờ tôi đã đi làm không bận tâm về việc chồng con nữa nên tôi muốn dùng đồng tiền mình làm ra để lo lại cho ba mình.