Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:11:17
Lượt xem: 0
Sáng ra khi tôi tỉnh lại đã không thấy Tuấn đâu cả, ngó xuống bàn một ổ bánh mì cùng ly sữa nóng để sẵn kèm theo 1 mảnh giấy nhỏ. Tôi cầm lên đọc rồi mỉm cười. Tuấn đúng là một chàng trai tinh tế, sáng ra vừa phải đi làm lại còn chu đáo chuẩn bị cho tôi phần ăn sáng nữa.
Tôi ăn bánh mì và uống hết ly sữa xong thì đi lau nhà và dọn dẹp, đã ở nhờ nên tôi thấy mình phải có chút trách nhiệm. Xong đâu đấy tôi liền tranh thủ đi ra ngoài, may sau Tuấn có ghi lại mật khẩu và thẻ nhà nên tôi cũng tiện bề mà ra vào…
Đi bộ vòng quanh nơi này, tôi vốn nghĩ để tìm một công việc phù hợp cho mình chắc sẽ không khó, thế nhưng mà lại khó không tưởng khi mà xung quanh khu này toàn là khách sạn và nhà hàng sang trọng, mà tôi thì lại không có chuyên môn về mấy ngành này, nên đi cả nửa buổi cuối cùng tôi lại thất thiểu đi về...
Buổi trưa về nhà, tôi cứ buồn buồn trong bụng, đứng ra ngoài ban công nhìn ngắm thành phố thu hẹp lại từ trên cao, Sài Gòn rộng lớn và phồn hoa, tấp nập nhà cửa và xe cộ, luôn dang tay chào đón những người con xa xứ vào đây lập nghiệp thế mà không hiểu sao lòng tôi lúc này lại hoàn toàn trống rỗng, tôi thấy mình cô đơn trong chính cả suy nghĩ của bản thân mình…
Hết ngồi lại đứng lại cứ thở dài theo dòng thời gian trôi qua, không hiểu sao ông trời lại sắp đặt cho cuộc đời tôi rơi vào một guồn tệ hại như vậy nữa, trước đây cứ nghĩ tôi có một công việc ổn định, một người đàn ông yêu mình thật lòng như Phong tôi sẽ là một người phụ nữ hạnh phúc nhất, ấy thế mà cuộc đời xoay vòng, Phong từ người đàn ông yêu thương tôi khi về sống chung nhà tôi mới vỡ lẽ ra anh là một kẻ khá nhu nhược, nhất là đối với mẹ anh, mẹ anh đúng anh cũng thấy đúng, nhưng mẹ anh sai anh vẫn cho là đúng, bởi vậy cuối cùng kết quả là cuộc hôn nhân của chúng tôi tan vỡ, tôi cũng từ một đứa đang có nghề nghiệp ổn định giờ thành kẻ vô công rỗi nghề. Lại đi ở nhờ nhà của Tuấn.
Lại nhớ đến gia đình của Tuấn, ngày trước gia đình Tuấn nghèo lắm, ba mẹ Tuấn còn phải đi làm thuê làm mướn cho người ta để nuôi Tuấn ăn học thế mà quanh đi ngoảnh lại mấy năm không gặp, giờ Tuấn đã là một CEO một công ty lớn. Ở cái tuổi xấp xỉ 30 Tuấn lại càng đẹp trai, mắt sâu mũi cao phong độ ngời ngời. Có ai từng nghĩ Tuấn lại là người mấy năm về trước đã có lần đi hỏi tôi làm vợ đâu chứ? Giờ đây khi ngoảnh lại, tự nhiên tôi xấu hổ vô cùng, người ta thành công bước đi trên bậc thang danh vọng, còn tôi một kẻ thất bại đã qua một lần chồng.
Quanh quẩn trong chung cư một lúc tôi lại thấy đói bụng, nghĩ bụng không biết có nên mua thức ăn ngoài hay là phải nấu cơm bởi vì tôi sợ chiều Tuấn về sẽ đói không có cơm sẵn cũng hơi kỳ nên cuối cùng sau mấy phút đắn đo tôi liền mở điện thoại ra gọi cho Tuấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/chuong-23.html.]
Sau ba tiếng tút tút dài vô tận thì Tuấn cũng bắt máy
-ALo?
-Tuấn hả? Hằng nè? Cho mình hỏi chiều Tuấn có về nhà ăn cơm không.
Tôi hỏi xong liền cảm nhận đầu dây bên kia có chút khựng lại rồi suy nghĩ. Sau đó Tuấn trầm giọng trả lời tôi
-Gạo ở trong thùng nhỏ dưới ngăn bếp, trứng có sẵn trong tủ lạnh. Hằng làm món đơn giản thôi. Tối Tuấn về.
Tuấn nói xong không đợi tôi tắt máy thì đã tắt trước tôi. Mà không hiểu sau nghe Tuấn bảo tối về tự dưng tôi có cảm giác kỳ lạ vô cùng. Thế là tôi liền hí ha hí hửng đi nhanh vào bếp lấy gạo nấu cơm, hột vịt thì sẵn có cà chua nên tôi chiên trộn với nhau. Lại thấy có sẵn một bó cải xanh thế là tôi đem đi luộc. Vừa đứng bếp nấu tôi vừa suy nghĩ những chuyện không đâu, cứ thế vô thức lại nhẻo miệng cười…
….
Hoay hoay cũng đến tối, ngó lên đồng hồ đã gần 7h tự dưng tôi có cảm giác trông ngóng Tuấn về, cứ ngồi nhìn mâm cơm mới vừa hâm nóng, rồi lại ngó ra cửa, trông đến chán chê cách cửa vẫn im lìm.