Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:11:09
Lượt xem: 0

Cả hai im lặng nhìn nhau, bầu không khí cũng gì thế mà trở nên căng thẳng hơn. Để xóa tan tôi liền hắng giọng cái rồi vờ cười cười trả lời

-hihi Có khi cưới về Tuấn lại hối hận không kịp ý chứ? Nên làm bạn là hợp lý bây giờ có thể thoải mái ngồi nói chuyện với nhau thế này này... À mà Tuấn hiện tại ở quận mấy? Nếu lên đó không tiện đường Tuấn cứ bỏ Hằng ở đâu đó trong khu vực Sài Gòn rồi Hằng tự bắt xe qua địa chỉ của Hằng cũng được.

Tuấn lúc này nhấp một ngụm cafe rồi nhìn tôi nghiêm túc

-Địa chỉ của Hằng ở nơi nào? Nếu tiện đường Tuấn chở tới chỗ luôn?

-Địa chỉ của Hằng đây nè?

Tôi vừa nói vừa đưa tay vào túi quần jean rút ra tờ giấy có ghi địa chỉ mà con bạn tôi nhắn cho tôi biết chỗ nó thuê phòng trọ giúp. Tuấn cầm rồi nhìn vào đó, sau đó nhìn sang tôi nói

-Chổ này Tuấn biết thôi để Tuấn chở cho.

-Có phiền Tuấn không đó?

-Chúng ta là bạn bè mà, ngại thì cho Tuấn số phone, hôm nào rảnh dẫn Tuấn đi cafê là được rồi.

-Ok nè!

Trao đổi số điện thoại của nhau xong,ngồi một lúc đã qua 1h trưa, tôi và Tuấn trả tiền quán xong là lại lên xe đi tiếp. Nhớ lúc trả tiền vì đã đi nhờ xe Tuấn nên tôi tranh trả nhưng Tuấn lại không cho. Cứ thế mà cho đến khi tôi lên tới Sài gòn và đặt chân vào phòng trọ mình ở cũng chẳng tốn một đồng nào cả, lại còn lời 2 chay nước nữa cơ đấy.

Đứng trước cửa khu phòng trọ, tôi vừa nhìn Tuấn đang quay xe vừa bấm điện thoại gọi cho bạn tôi

-Cảm ơn Tuấn, Tuấn đi đường cẩn thận nhé?

Tuấn vừa đội bảo hiểm vừa thuận miệng trả lời

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/chuong-18.html.]

-Ừ thôi mình về nhé.

-Bye Tuấn.

Tuấn nổ máy chuẩn bị chạy đi, điện thoại tôi gọi cho bạn mình thì Thu bảo tôi đứng chờ bạn ấy 2 tiếng nữa tan làm Thu về. Hoặc tôi vào gặp chủ nhà hỏi Phòng vì bạn ấy thuê rồi. Tôi tắt máy, ngó xung quanh định xem có ai không để tôi hỏi thăm thì bất ngờ bên trong dãy phòng trọ có một ông chú đi ra, ông chú mặc áo thun quần đùi cái bụng thì to đùng, chú đi ra nhìn tôi ánh mắt quét từ dưới lên trên sau đó cười cười rồi đột nhiên đưa tay vỗ vào vai tôi một cái mạnh.

-Em là Hằng phải không?

Tình huống này có chút bất ngờ với tôi với lại ông chú này cho tôi cảm giác sao sao đó nên tôi nhanh chóng tôi bật chế độ cảnh giác. Đứng nép sang một bên rồi nhìn ông ấy len lén gật đầu trong lo sợ. Thế mà tôi vừa gật đầu ông ấy lại cười ham hố, bước chân càng đi tới chỗ tôi, dán cặp mắt già dê dừng lại nơi chỗ n.g.ự.c tôi không chút kiên dè sau đó đưa tay lên vuốt tay tôi một cái, cái giọng ồn ồn làm tôi nổi hết cả da gà

-Ừ nhỏ Thu gọi cho anh bảo em sang thuê phòng. Tưởng ai anh lấy giá 2triệu một tháng, nhưng em đẹp vậy thôi anh vớt còn 1tr800 nha e.

Tôi đẩy mạnh ông ta ra rồi cau mày nói lớn

-Chú làm gì thế hả?

Ông ta vẫn cố chấp tiến đến cạnh tôi, còn mang cả lời nói hăm dọa

-Anh có làm gì em đâu mà em la lớn vậy cưng? Anh nói cho em biết ở khu này chỉ còn chỗ anh còn trống. Em vui vẻ thì anh cho ở, còn em thái độ là tối ra đường nha em?

Vừa nói ông ta lại định đưa tay chạm vào mặt tôi nữa, tôi nghĩ đến mà chỉ biết rùng mình, may sau tay ông ta vừa gần chạm đến tôi thì đằng sau đã có 1 cánh tay anh đó vươn ra nắm chặt lấy tay ông ấy. Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên

-Ông mà dám đụng vào cô ấy lần nữa tôi bảo đảm cánh tay ông tàn tật suốt đời đó.

Tôi thở phào nhìn sang, bất ngờ khi thấy Tuấn đang trừng mắt nhìn lão đó, tôi ngạc nhiên vô cùng khi biết Tuấn nãy giờ vẫn còn ở đây. Có chút vui và yên tâm tôi liền đi nhanh đến ra phía sau Tuấn. Còn lão chủ nhà lúc này bị Tuấn bẻ tay đau quá nên la oai oái rồi chửi đổng lên những lời nói thô tục

-ĐM mày là thằng nào, mày biết tao là ai ở khu này không hả? Mau buông tay tao ra.

Loading...