Cho đến khi thái giám trong cung rời ,  vẫn ngẩn ngơ.
 
Giang bá phụ và Giang bá mẫu nét mặt phức tạp, vỗ vai :
 
“Vi Vi, ủy khuất cho con .”
 
Ta lắc đầu: “Bá mẫu  quá.”
 
So với cảnh sống nương nhờ kẻ khác, Giang phủ  đối xử   với .
 
Ít nhất  che chở  suốt năm năm, dù  toan tính gì  nữa.
 
Trên đời ,  việc gì là  cầu báo đáp chứ?
 
Nhìn tấm thánh chỉ vàng rực trong tay, khóe môi  khẽ cong. 
 
Ta  thắng canh bạc .
 
Ở Đại Chiêu, hôn chỉ của Hoàng đế  Lễ bộ ghi thẳng  sổ,  cần đăng ký dân gian.
 
Chỉ cần thánh chỉ ban  là  hiệu lực,  xong tức là hợp pháp.
 
Giang Lâm  thánh chỉ,  sảng khoái, ngay cả vết sẹo nơi đuôi mày cũng trở nên dịu :
 
“A Vi, chúng  là phu thê .”
 
Nguyện vọng thành sự thật, kiếp   tiếc.
 
Tin truyền  nhanh.
 
Chưa đầy một ngày, khắp thành đều  Thánh thượng ban hôn cho Trấn Bắc tướng quân Giang Lâm  khải   lâu, và Ôn cô nương đang tạm ở Giang phủ.
 
Không chỉ  lâu tửu quán xôn xao bàn tán, mà ngay cả những gánh hàng rong  phố cũng  chuyện.
 
Ta  trở thành trung tâm bàn tán.
 
Khác là,    ai   phá hỏng.
 
Vài ngày ,  và Giang Lâm dạo phố, ánh mắt      mang theo kính trọng?
 
Ta  rõ họ kính trọng điều gì.
 
Đi cùng Giang Lâm  một ưu điểm: bất cứ thứ gì   lâu một chút, ngay  đó sẽ  hạ nhân của  mua về.
 
Theo lời Giang Lâm: 
 
“Ta  tiền, cứ tiêu thoải mái.”
 
Thế là  cố tình  lung tung, kết quả  chỉ hạ nhân và nha  phía  tay xách đầy đồ, mà ngay cả Giang Lâm cũng xách  ít.
 
Ta tay , chỉ  thêm một vòng vàng khảm men lam  cổ tay.
 
Khi bước , nó chạm  chiếc vòng vàng khắc hoa mẫu đơn  đeo từ tối qua, phát  tiếng leng keng,    thế sợi dây đỏ vô thanh  đó.
 
Giống như mối quan hệ giữa  và Giang Lâm,  công khai,  chúc phúc.
 
Suốt đường ,    lấy một lời chê bai.
 
Thánh chỉ  ban, ai dám phản đối?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-tuong-quan-ay-vua-tranh-vua-gianh/9.html.]
Ta định tìm tửu lâu nghỉ chân, nhưng bất ngờ thấy ở góc phố  một hiệu thuốc  niêm phong.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Đó là hiệu thuốc  danh nghĩa Lan gia, cũng là hiệu lợi nhuận cao nhất của họ.
 
“Hiệu   ?”
 
Ta linh cảm việc   liên quan tới Giang Lâm.
 
Giang Lâm chỉ liếc qua hướng  chỉ  thu  tầm mắt:
 
“Bán thuốc giả, lấy kém  .”
 
“Họ dùng cam thảo thường giả  nhân sâm giá cao lừa dân nên  niêm phong.”
 
Trong các thế gia, chẳng thiếu dược liệu quý.
 
Dược liệu trong hiệu của Ôn gia đều vận chuyển từ thảo nguyên Tây Bắc về.
 
Trong lúc suy nghĩ,  chợt nhận   giờ   núi lớn chống lưng.
 
Gả cho Giang Vận Chấp và gả cho Giang Lâm, quả thật một trời một vực.
 
Ta    Giang Lâm,    gì,    gì đó.
 
Giang Lâm   sự do dự của ,  hỏi, chỉ khẽ gõ lên đầu , mang theo vài phần dịu dàng:
 
“A Vi,   gì thì cứ .”
 
“Dù nàng phạm trọng tội, chúng  cũng sẽ c.h.ế.t cùng .”
 
Ta tối sầm mặt, trừng  thật mạnh.
 
Người  suốt ngày treo chữ “c.h.ế.t”  miệng, đúng là chẳng  kiêng kỵ.
 
“Không   linh tinh.”
 
“c.h.ế.t chóc cái gì.”
 
“Giang Lâm,  là tướng quân,  sống trăm tuổi.”
 
Nếu   Giang Lâm, Bắc Địch  từ Tây Bắc Đại Chiêu tràn xuống, xâm chiếm bờ cõi.
 
Lấy   sự yên  của chúng ?
 
Nhìn vẻ nghiêm túc của , mắt Giang Lâm ánh lên từng vòng ý .
 
Thật .
 
Ban đầu,  nghĩ chỉ cần Ôn Tri Vi ở bên là đủ.
 
 giờ, khi trong mắt Ôn Tri Vi   ,    nhiều hơn.
 
“Nghe theo A Vi hết.”
 
Giang Lâm nghĩ, với  thể đầy thương tích,    sống trăm tuổi.
 
 vì Ôn Tri Vi,  sẽ sống lâu hơn.
 
Ít nhất…  sống lâu hơn Giang Vận Chấp.