Trong phòng, Giang phu nhân nhấp một ngụm :
 
“Ở  kinh thành,  hối hận?”
 
Bà  sớm  thấu tâm tư của Giang Lâm.
 
Với bà mà , việc Giang Lâm ở  kinh thành là lựa chọn  nhất.
 
Tiền, binh, quyền,  thể cùng xuất hiện trong một gia tộc.
 
Huống hồ, mỗi ngày Giang Lâm ở bên ngoài, bà đều lo  sẽ  thể trở về.
 
Nay  thắng trận, ký hòa ước, thánh thượng cũng  còn cần đến Giang Lâm nữa.
 
Một vị tướng  nắm binh quyền, đối với thánh thượng mà , chẳng còn uy h.i.ế.p gì.
 
Lời Giang Lâm vang dội, chắc nịch:
 
“Không hối hận!”
 
Không chỉ  hối hận, nghĩ đến việc  thể cưới Ôn Tri Vi,  liền hưng phấn đến phát điên.
 
Đáng tiếc Giang Vận Chấp  chạy mất.
 
Nếu  thì   thể  thao trường tập luyện suốt một đêm.
 
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Giang Lâm, Giang thượng thư dần bình tĩnh , khôi phục vẻ thản nhiên như thường:
 
“Vi Vi  đồng ý gả cho con ?”
 
Sắc mặt Giang Lâm khựng . Hắn cố chấp:
 
“Nàng  bằng lòng.”
 
Giang Vận Chấp, cái đồ vô dụng đó  thể chăm sóc nàng, chỉ   mới  .
 
Giang thượng thư lúc  còn gì  hiểu? Ông chậm rãi nhấp :
 
“Chúng  coi Vi Vi như nữ nhi, sẽ  ép nàng  điều gì.”
 
Nghe , vẻ nghiêm túc  mặt Giang Lâm biến mất,   đó là một tiếng  lạnh, ngay cả giọng  cũng như phủ một tầng băng:
 
“Thật coi như nữ nhi thì  để mặc Giang Vận Chấp sỉ nhục nàng như thế ?”
 
“Con   năm xưa,  khi cô cô  cung, ngay cả thánh thượng mà phụ  cũng dám uy hiếp.”
 
Cô cô Giang Minh Nguyệt là nữ nhi duy nhất ba đời Giang gia, Giang Lâm đương nhiên  nàng  đối xử thế nào.
 
Quan tâm  ,  chỉ  là .
 
“Phụ  chẳng  nghĩ rằng, dù thế nào Ôn Tri Vi cũng sẽ  rời khỏi Giang gia? Tốt nhất là giao cả của hồi môn , sinh vài đứa con,  sống cả đời trong hậu viện.”
 
“Còn chuyện Lan tiểu thư nào đó dính líu đến Giang Vận Chấp, cùng lắm cũng chỉ là một  thất, khiêng một chiếc kiệu nhỏ từ cửa  ,  cho uống một bát thuốc tuyệt tự, chẳng những   chuyện lớn, còn  thể khen Giang Vận Chấp một câu ‘phong lưu’.”
 
Nét mỉa mai  mặt Giang Lâm càng sâu:
 
“Phụ , chính  còn  nạp  để khỏi  mẫu  buồn,  mà  nhét nữ nhân  hậu viện của nhi tử . Phụ   sách thánh hiền còn chẳng bằng Giang Vận Chấp.”
 
“Nếu Ôn Tri Vi thật sự là nữ nhi của phụ ,   để nàng chịu ấm ức  ?”
 
Giang thượng thư và Giang phu nhân  đứa con đang quỳ bên , im lặng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-tuong-quan-ay-vua-tranh-vua-gianh/7.html.]
Bởi vì Giang Lâm  đúng.
 
Sĩ, nông, công, thương, huống hồ Ôn Tri Vi chỉ là một cô nhi, cho dù phụ mẫu nàng còn sống thì cũng chỉ  thể dựa  Giang gia mà thôi.
 
Con ruột và  ở nhờ,   thể giống ?
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Để nàng  chính thất của Giang Vận Chấp, sinh hạ đích tử đích tôn,  là sự thương hại của họ dành cho nàng .
 
Nhìn vẻ mặt phụ mẫu, Giang Lâm chỉ thấy may mắn vì quyết định năm xưa, may mắn vì hiện tại    thành tựu.
 
Nếu , Ôn Tri Vi chỉ  thể chịu ấm ức trong phủ.
 
Mà , chỉ  thể  .
 
“Sau khi  và Ôn Tri Vi thành , sẽ sống ở phủ Trấn Bắc tướng quân.”
 
Đêm đó,  mơ một giấc mơ.
 
Trong mơ,  và Giang Vận Chấp thành .
 
Sau khi cưới,  và Lan Chi dây dưa  rõ, còn  thì chôn vùi cả đời trong hậu viện.
 
Tỉnh mộng,  ôm chăn   giường thật lâu.
 
“Tiểu thư, Giang đại thiếu gia đến .”
 
Ta sờ lớp mồ hôi mỏng  trán, khẽ đáp:
 
“Chải tóc thôi.”
 
Khi  gặp Giang Lâm,  là một khắc .
 
Hắn  thẳng lưng,  mặt là sự căng thẳng,  xen lẫn… quyết tâm chiếm hữu?
 
“Ôn Tri Vi, chúng  thành .”
 
Dù   ý định của Giang Lâm, trong đầu  vẫn trống rỗng.
 
Người trong quân  chuyện đều thẳng thắn như  ?
 
Ta chớp mắt, giấu  sâu thẳm trong đáy mắt, ngơ ngác  :
 
“Đại ca, …”
 
Giang Lâm cắt ngang lời :
 
“A Vi,    đại ca của nàng. Hôn ước giữa Giang phủ và Ôn phủ là của chúng .”
 
“Chúng  vốn nên là phu thê.”
 
Ta nghi ngờ Giang Lâm phát điên, do dự     nên  gì.
 
Dù đêm qua   mơ hồ nghĩ suốt một đêm, cũng  từng tưởng tượng rằng Giang Lâm sẽ  thẳng  như .
 
Người  ăn nhiều năm, nào  ai thẳng thắn thế?
 
Ta đang thất thần suy nghĩ thì bất chợt  Giang Lâm bóp cằm, buộc    thẳng  :
 
“Nàng nghĩ rằng hủy hôn thì  thể cắt đứt quan hệ với Giang phủ ?”
 
“ …”