Quản gia  ,  tiếp tục  trong thư phòng xem sổ sách nhưng chẳng  tập trung nổi.
 
Đánh dấu xong,  khép sổ khóa  ngăn tủ,  dẫn Hạ Hương ở bên ngoài rời viện.
 
Cần  dò tin  .
 
Khi đến chính viện Giang phủ,  kịp    tiếng cãi vã vọng .
 
“Ngỗ nghịch! Đó là   ngươi!”
 
Tiếp theo là tiếng tách tách của chén  rơi xuống đất.
 
Âm  nặng, giống như  ném tới, ai đó đỡ lấy  thuận tay quẳng .
 
Ta khẽ lắc đầu với tiểu đồng giữ cửa ở xa.
 
Hạ Hương tiến lên đưa cho  một túi thơm.
 
Ta và Hạ Hương ẩn   trong bóng tối.
 
Nơi sân viện yên tĩnh, ngay cả giọng điệu khinh khỉnh, lười nhác của Giang Lâm cũng  rõ:
 
“Có    của  , phụ  gấp  gì?”
 
Ta suýt bật .
 
Rồi liền  tiếng Giang Thượng thư  triều vốn lời lẽ sắc bén,  sợ cả khi dâng sớ can gián Hoàng đế, gầm lên giận dữ:
 
“Nghịch tử! Ngươi  bậy bạ gì ?”
 
“Thanh danh trăm năm của Giang gia, sắp  cái miệng hồ đồ  của ngươi hủy sạch !”
 
Tim  chợt thắt , nhớ tới  đầu Giang Vận Chấp vì Lan Chi mà hoãn hôn,  Giang bá phụ lôi  từ đường xin gia pháp.
 
Dù ,  vẫn chẳng  đổi quyết định.
 
Cuộc tranh cãi trong phòng tất nhiên  vì sự căng thẳng của  mà dừng .
 
Ta  thấy giọng Giang Lâm đầy đắc ý:
 
“Nhi tử hai mươi mà  cưới, phụ mẫu  tội.”
 
Ta mười tám, Giang Vận Chấp lớn hơn  một tuổi, Giang Lâm lớn hơn  ba tuổi, năm nay  tròn hai mốt.
 
“Ta  cưới ai ngoài Ôn Tri Vi.”
 
Ta khựng ,   phản ứng  .
 
Ôn Tri Vi?
 
Theo  , trong kinh thành chỉ    mang tên .
 
Giang Lâm…  cưới ?
 
Một tiếng “bịch” trầm nặng vang lên, là tiếng quỳ xuống đất.
 
“Hơn nữa, đây là hôn ước giữa Giang gia và Ôn gia,   giữa Giang Vận Chấp và Ôn Tri Vi.”
 
“Tính theo thứ tự  , Ôn Tri Vi vốn nên là thê tử của .”
 
Ta xoa nhẹ ấn đường, chỉ thấy nực .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-tuong-quan-ay-vua-tranh-vua-gianh/6.html.]
Kể từ khi quyết định hủy hôn với Giang Vận Chấp, Giang gia   còn  trong lựa chọn của .
 
Huống hồ, hủy hôn với     thành  với đại ca, chẳng  giống thoại bản ?
 
Rõ ràng, Giang Thượng thư cũng  chấp nhận:
 
“Quản gia! Lôi   từ đường quỳ!”
 
Ta xoay  định rời ,   thấy cảnh Giang Lâm chật vật.
 
 câu  tiếp theo của  giữ chân  :
 
“Quỳ từ đường thì , đợi  khi  và Ôn Tri Vi thành .”
 
Dù  thấy vẻ mặt  nhưng từ giọng  nghiêm túc ,  cũng  thể tưởng tượng  nét mặt của  lúc .
 
Ta dứt khoát dịch chân,  gần thêm chút.
 
Dưới ánh đèn hắt lên cửa sổ,  thấy bóng Giang bá phụ một tay ôm n.g.ự.c, một tay chỉ thẳng  .
 
“Ta tạo nghiệt gì mà sinh  đứa con bất hiếu như ngươi?”
 
“Trăm năm thanh danh của Giang gia,  từng xuất hiện kẻ đại nghịch bất đạo như ngươi!”
 
Câu đó khiến  bật .
 
Những chuyện bẩn thỉu trong đại gia tộc, còn nhiều kẻ vượt quá Giang Lâm.
 
Chỉ là vì   kỳ vọng quá lớn nên  thể  vết nhơ.
 
Giữa đêm đầu hạ tháng Sáu, Giang phủ yên tĩnh đến mức   thấy cả tiếng ve, chỉ  cơn gió nhẹ lướt qua.
 
Ta  Giang Lâm , giọng  mỉa mai  kiêu ngạo:
 
“Dù   thế nào, cũng  từng ức h.i.ế.p ai.”
 
“Nếu để Giang Vận Chấp cái kẻ   phân  trái đó cưới, Ôn Tri Vi sẽ  hậu viện giam hãm đến u uất mà c.h.ế.t.”
 
“Phụ mẫu, năm  chín tuổi  đưa đến trang viên, thật sự các      oan ?”
 
Trong ký ức , mơ hồ hiện lên một câu chuyện từng lan truyền trong kinh thành về Giang Lâm…
 
5
 
Năm đó   trong tiệc yến ở hoàng cung, Giang Lâm phạm  đại tội,  lưu đày  trang viên.
 
Sau đó,  rời kinh thành,  đến biên quan.
 
Giang Lâm chín tuổi, tức là mười hai năm , năm Chiêu Vũ thứ bảy…
 
Ta khẽ vuốt chiếc vòng tay vàng khắc hoa mẫu đơn quấn cành nơi cổ tay,  năm Chiêu Vũ thứ bảy, cũng chính là năm  và phụ mẫu đến kinh thành.
 
Ký ức sáu tuổi của   mơ hồ, chỉ nhớ rằng năm  ở trang viên  sống  vui vẻ.
 
Chỉ là khi rời  thì quá vội,  nhiễm lạnh phát sốt, tỉnh dậy  trở về Tấn Châu.
 
Trong khoảnh khắc, đầu  căng đau nhức như thể  gì đó đang va chạm  dữ dội trong óc.
 
Ta   tiếp nữa, cất bước   ngoài.
 
Cũng chẳng ,  khi  , cuộc cãi vã giữa Giang Lâm và Giang bá phụ, Giang bá mẫu càng thêm gay gắt.