Hắn cong môi, khiêu khích  Giang Lâm:
 
“Đại ca, Ôn Tri Vi xưa nay thích ,  gả cho  thì gả cho ai?”
 
Từng chữ từng chữ,   thẳng  đôi mắt tràn đầy sát khí của Giang Lâm:
 
“Là  ?”
 
“Tiếc , Ôn Tri Vi chỉ  thể là của .”
 
“Dù chúng   trì hoãn hôn sự hai , nàng vẫn sẽ chờ .”
 
Giang Lâm khép mắt .
 
Khi mở , hàn quang lóe lên.
 
Tựa như dã thú thoát lồng,  còn kiềm chế  sự tàn bạo trong lòng.
 
Hắn nhanh gọn xuống ngựa, mạnh mẽ đè Giang Vận Chấp xuống đất.
 
Mỗi cú đ.ấ.m đều nặng,  hề nương tay.
 
“Giang Vận Chấp, ngươi là đồ súc sinh bạc tình bội nghĩa!”
 
Giang Vận Chấp     phản kháng, nhưng dù thể lực   cũng  thể so với Giang Lâm chinh chiến sa trường.
 
Dốc hết sức cũng chỉ để  một vết bầm nơi khóe miệng Giang Lâm.
 
Thế nhưng    sảng khoái:
 
“Giang Lâm,  tưởng  là   !”
 
4
 
Hắn : “Chuyện của  với Ôn Tri Vi,  đến lượt một đại bá ca như  xen ?”
 
Nghe , Giang Lâm khựng .
 
Sau đó,  thản nhiên l.i.ế.m nhẹ khóe môi  đánh bầm.
 
Cơn đau rát nơi đó khiến Giang Lâm rõ ràng ý thức  tình cảnh hiện tại.
 
Ngay giây tiếp theo,   tay càng nặng, như thể   đang đánh     Giang Vận Chấp, mà là kẻ thù đoạt thê.
 
Trong khoảnh khắc, chỉ  tiếng rên nén nhịn phát  liên tiếp từ miệng Giang Vận Chấp.
 
Bên cạnh, Lan Chi sợ hãi run lẩy bẩy, lấy tay bịt miệng,  dám phát  bất kỳ âm thanh nào, chỉ lo Giang Lâm sẽ đánh cả .
 
Giang Lâm quả thật là một kẻ điên!
 
Giang Vận Chấp là   ruột   mà!
 
Vậy mà   vì một Ôn Tri Vi  hề  m.á.u mủ mà  đến mức !
 
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu: hôm nay, ngươi về Giang phủ  là  trang viên?”
 
Nghe câu , trong lòng Giang Vận Chấp càng khoan khoái,  thêm cảm giác “quả nhiên là thế”.
 
Hắn đắc ý  Giang Lâm:
 
“Đại ca,  về  với Ôn Tri Vi, khỏi cần bảo  nhờ   mặt vì nàng .”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vi-tuong-quan-ay-vua-tranh-vua-gianh/5.html.]
“Nàng   gả cho  như , thì  khi  từ trang viện trở về,  sẽ cưới nàng.”
 
“Bảo nàng yên tâm chuẩn  xuất giá, Giang Vận Chấp   là .”
 
Nhìn dáng vẻ chẳng chút sợ hãi của , Giang Lâm bỗng bật .
 
Hắn buông tay, liếc Giang Vận Chấp   đầy thương tích nhưng  hả hê bằng ánh mắt khó đoán.
 
Rồi vung roi, giục ngựa, nghênh ngang rời .
 
Giữa làn bụi mù, chỉ mơ hồ   hai chữ:
 
“Đồ ngu.”
 
Giang Vận Chấp siết chặt nắm đấm,  nhục nhã,  bất giác tự hào.
 
Hắn  lệnh:
 
“Đi ngay bây giờ.”
 
Cho dù Giang Lâm  là Trấn Bắc Đại tướng quân  nữa, Ôn Tri Vi cũng chỉ thích .
 
Lan Chi co ro  bên cạnh,  còn chút khí thế khi rời thành.
 
Nàng  kiên định  Giang Vận Chấp:
 
“Ta sẽ theo .”
 
“Năm năm ,  chỉ  thể  nhà ép rời , nay   thể mãi ở bên  .”
 
Trước đây, chỉ cần thấy Lan Chi đỏ mắt, Giang Vận Chấp liền đau lòng.
 
 giờ đây,  chỉ thấy bực bội.
 
Lời Giang Lâm  rốt cuộc cũng để  dấu vết trong lòng .
 
Hồi lâu,  chỉ đáp: “Ừ.”
 
Cỗ xe ngựa  lăn bánh  quan đạo, nhưng hai  trong xe  chẳng còn hòa hợp như lúc đến.
 
Mà “tội đồ” gây  tất cả,  kịp  thành  khi cửa đóng,  thẳng đến Giang phủ.
 
Trong lòng  tràn đầy vui mừng, nôn nao khó tả.
 
“Đại ca thật  đánh Giang Vận Chấp?”
 
Ta  tin nổi  quản gia  bên.
 
Quản gia  ngoài  việc, tình cờ gặp cảnh   xung đột.
 
Ông  dám  quá gần, chỉ liếc mấy cái  vội vã  đầu về báo tin.
 
Ngón tay  vô thức gõ loạn  bàn tính vàng.
 
Trầm ngâm một lát,    quyết định:
 
“Chuyện , chúng   .”
 
“Bảo     nhúng tay,   bàn tán.”